Đào Nhi lấy tay nhéo mặt tôi một cái, “Hy vọng có một ngày như vậy.”
Tôi từ phòng làm việc của Đào Nhi trở về, phát hiện điện thoại di động trên bàn có một cuộc gọi nhỡ.
Đến từ Lý Trọng Mạnh.
Thời gian gọi là năm phút trước.
Tôi đang định gọi lại, điện thoại di động lại vang lên, chính là Lý Trọng Mạnh gọi.
Tôi nhận điện thoại, bên kia người đàn ông rất nhanh nói, “Anh còn tưởng em hối hận rồi”
“Làm sao có thể.”
“Vậy thì tốt, tối nay bảy giờ, anh tới đón em.”
“Được.”
Một đoạn đối thoại ngắn gọn, tôi nói xong, người đàn ông ở điện thoại bên kia cũng không nói thêm một chữ, liền cúp điện thoại.
Tôi cũng không bất ngờ.
Chờ tan làm, tôi về đến nhà, Thiểm Thiểm đang tự rap đồ chơi.
Thằng bé thấy tôi về liền cầm một góc tòa thành vừa ráp xong, chạy tới trước mặt tôi nói: “Mẹ xem! Không có ai giúp con, con cũng có thể ráp được!”
“Giỏi quá.” Tôi giơ tay lên, sờ tóc của thằng bé.
Nhìn thằng bé ngoan như vậy, tâm trạng tôi vô cùng phức tạp.
Thiểm Thiểm cười đắc ý, “Đó là dĩ nhiên, ba nói con rất thông minh.”
Khi nó nói đến chữ “ba”, ánh mắt ảm đạm, ngẩng đầu hỏi tôi, “Mẹ, khi nào ba mới về?”
“Ba à…” Tôi lắc lắc môi, bản thân cố gắng không biểu hiện ra vẻ mất mác, “Sắp rồi, ba đi chữa trị chân, chữa xong sẽ về.”
“Vậy thì tốt quá!”
Thiểm Thiểm nghe xong, cầm đồ chơi trở lại.
Tôi nhìn Thiểm Thiểm, tâm trạng càng buồn hơn.
Nghĩ đến trước kia, mặc dù Thiểm Thiểm với Lý Trọng Mạnh cũng không tệ, nhưng dù sao cũng không có quan hệ máu mủ, khi ở cùng với Lý Hào Kiệt vẫn là kém một chút.
Nếu như anh ấy biết tôi cuối cùng muốn gả cho Lý Trọng Mạnh, vậy nhất định rất khó chịu.
Nhưng hiện thực không cho phép tôi nghĩ đến những chuyện này.
Tôi lên lầu thay đồ trang điểm, đem tóc bới lên, vừa ra khỏi cửa đúng lúc nhìn thấy Mưu Lan Tích.
Mưu Lan Tích nhìn tôi, cười nói, “Con gái mẹ đẹp như vậy, có phải đi gặp ai không?”
“Có một cuộc xã giao.”
Tôi khẽ mỉm cười một cái, đáp lại bà.
Mưu Lan Tích lại hỏi, “Có phải con rể quay về rồi không.”
Con rể?
À, là Lý Hào Kiệt, trước kia vì chuyện của Lâm Tuyền và Cung Vân, tôi vẫn luôn nói Lý Hào Kiệt là con rể.
Mặc dù tôi cũng không chắc chắn Lý Hào Kiệt có phải con rể của bà hay không, nhưng chuyện này đến bây giờ đã không còn cần thiết phải nói cho bà ấy, cười cười, “Không phải vậy, là chuyện công việc.” Vừa nói vừa liếc đồng hồ, “Mẹ, tới giờ rồi, con đi trước.”
Nói xong, liền ra cửa.
Lúc ra tới cửa, xe của Lý Trọng Mạnh đã dừng ở đó rồi, người đàn ông mặc một bộ âu phục màu vàng nhạt, bên trên in hoa văn màu tối.
Màu này khiến anh ta trông trẻ hơn nhiều.
Tôi ngồi bên cạnh người đàn ông, anh ta quan sát tôi, cười nói, “Rất đẹp.”
“Cám ơn.”
Mắt tôi nhìn phía trước, không có nhìn anh lấy ta một cái.
Lớn tuổi rồi, rõ ràng có chuyện không vui, thì không muốn giả bộ.
Đối với sự lạnh lùng của tôi, Lý Trọng Mạnh không có ý kiến gì, khởi động xe, chạy thẳng ra đường.
Xe một mạch chạy tới trước cửa khách sạn Hilton, người đàn ông dừng xe lại, đem chìa khóa giao cho nhân viên bên cạnh, sau đó cong cánh tay lên, chừa lại một khoảng lớn.
Ném cho tôi một ánh mắt.
Tôi nhìn một cái, biết ý của anh ta muốn tôi khoác tay anh ta.
Mặc dù rất không muốn, nhưng vì Thiểm Thiểm, tôi vẫn duỗi tay qua.
Vừa khoác xong, anh ta liền kẹp chặt tay lại, dường như sợ tôi chạy mất.
Tôi đứng bên cạnh anh ta, trên người vẫn là mùi nước khử trùng quen thuộc, nhàn nhạt, nhưng rất khó nhận ra.
Nhiều năm như vậy, tôi ở bên cạnh anh ta vẫn luôn ngửi thấy mùi này.
Hai chúng tôi cùng vào thang máy, tới phòng tiệc.
Vừa đi vào, thì có người phục vụ bưng một cái khay tới, phía trên đặt mấy ly rượu sâm banh.
Lý Trọng Mạnh cầm lên một ly, đưa cho tôi.