Mặt tôi còn bị thương, anh ta làm như vậy đã chạm trực tiếp vào vết thương của tôi, vì quá đau, nước mắt tôi trào ra lúc nào không hay!
Nhưng Lý Hào Kiệt không hề có ý định dừng lại, mà là lấy cốc nước đưa tới trước mặt tôi, lạnh lùng nói: “Uống đi, nuốt vào, nếu em dám nhả ra…”
“Tôi uống!”
Tôi sợ, thật sự sợ!
Tôi không muốn đau như vừa rồi nữa.
Giờ khắc này, Lý Hào Kiệt như một con sói khủng khiếp, tôi như cảm thấy mình sẽ bị ăn sống nuốt tươi ngay sau đó.
Nhận lấy cốc nước, tôi ngoan ngoãn uống hết.
Anh ta vẫn không yên tâm: “Há miệng ra.”
Tôi làm theo.
“”Lưỡi.”
Tôi lại lật lưỡi lên cho anh ta xem.
Sau khi đã chắc chắn tôi đã nuốt rồi, Lý Hào Kiệt mới hài lòng gật đầu, vỗ nhẹ vào đầu tôi: “Được rồi, ngủ sớm một chút đi, ngay mai vẫn phải uống.”
Nhìn bóng lưng của anh ta, lần đầu tiên cảm thấy anh ta khủng bố đến nhường này.
Trước kia Lý Hào Kiệt có đối xử với tôi thế nào đi chăng nữa tôi vẫn chưa từng cảm thấy anh ta khinh khủng, nhưng lần này, tôi cảm thấy anh ta âm u từ trong ra ngoài.
Thời gian chúng tôi uống thuốc là chín giờ.
Vừa uống thuốc xong, tác dụng phụ của thuốc liền xuất hiện. Tôi vừa buồn nôn vừa choáng đầu, chẳng có lòng dạ nào mà nghĩ những cái khác, nằm trên giường mơ mơ màng màng.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm giác như có ai đó ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, nói khẽ vào tai tôi: “Xin lỗi.”
Tôi rất khó chịu, ngủ say vô cùng, vì thế không tỉnh lại nổi.
Tới khi mở mắt ra thì đã là sáng sớm.
Lý Hào Kiệt tới rất đúng giờ, hôm nay anh ta mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, trông dịu dàng hơn rất nhiều.
Nhưng thấy anh ta, tôi không khỏi rụt lùi vào góc tường.
Lần này, tôi ngoan ngoãn uống thuốc, uống nước.
Nhưng ngoại trừ lúc đi vệ sinh, thời gian còn lại tôi đều không được ra khỏi căn phòng này.
Tôi cũng chẳng nói gì cả.
Cho dù Lý Hào Kiệt tới nói chuyện với tôi, ngoại trừ gật đầu và lắc đầu, tôi chẳng hé miệng nói dù chỉ một câu.
Tới ngày thứ ba, tác dụng phụ của thuốc phòng ngừa HIV càng thêm rõ ràng, tôi không muốn ăn gì, kể cả cơm, không muốn ngồi dậy khỏi giường, không muốn nhúc nhích.
Ngoại trừ nằm trên giường, tôi chẳng thể làm gì cả.
Chín giờ tối, Lý Hào Kiệt mang thuốc tới, lúc trông thấy anh ta, người tôi run lên một cái.
Dù rằng anh ta chẳng làm gì tôi cả, chỉ bảo tôi uống thuốc, vậy mà tôi lại sợ anh ta đến thế, chỉ cần anh ta hơi lại gần một chút là tôi cảm thấy nguy hiểm.
Có vẻ như Lý Hào Kiệt cũng nhận ra điều ấy. Hôm nay, sau khi cho tôi uống thuốc, anh ta ôm lấy tôi, hỏi: “Em sợ anh à?”
Tôi khẽ gật đầu.
Chần chừ một hồi lâu sau tôi mới nói: “Thả tôi đi được không?”
Anh ta siết chặt lấy tôi.
Nói cũng nói rồi, nói cho hết đi thôi: “Đừng giày vò tôi nữa, cũng đừng giày vò chính anh. Anh thả tôi đi, coi như tôi chết rồi, được không?”
“…”
“Van xin anh.”
Anh ta cứ ôm tôi như thế, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta.
Anh ta không nói gì cả, sau một hồi trầm mặc, Lý Hào Kiệt vỗ vào sau lưng tôi: “Ngủ đi, hôm nay anh ngủ với em.”
“Lý Hào Kiệt…”
“Đủ rồi! Ngủ đi!” Lý Hào Kiệt nổi giận ngắt lời tôi.
Tôi sững người, hoảng hốt im bặt lại.
Trong khoảng thời gian này, tôi không giống tôi, anh ta không giống anh ta.
Chúng tôi cứ giày vò lẫn nhau, giày vò bản thân, giày vò đối phương.
Tôi nằm trên giường, anh ta ôm lấy tôi từ đằng sau, khẽ hôn lên tóc tôi, nói: “Anh hỏi bác sĩ rồi, mặt em có thể khôi phục lại như lúc trước, vậy nên em yên tâm đi.”
“…”
Tôi không trả lời, nhưng tôi biết, Lý Hào Kiệt vẫn luôn nghĩ tới chuyện của tôi.
Dù vậy, tôi vẫn không hề muốn ở lại bên cạnh anh ta.
Ngày hôm sau vẫn như bình thường.
Nhưng tới tối, Lý Hào Kiệt gọi một thợ trang điểm tới nhà để trang điểm cho anh ta, cách cánh cửa, tôi nghe thấy mấy người giúp việc nói chuyện với nhau.
Hình như hôm nay Lý Hào Kiệt sẽ ra ngoài, đi mừng thọ cho Lý Nam Hào thì phải.
Lý Hào Kiệt không ở nhà, liệu tôi có thể trốn thoát được không?
Đang nghĩ tới đây, cửa phòng diễn thuyết bỗng mở ra, Lý Hào Kiệt đứng ở cửa.
Anh ta mặc vest màu đen, tóc vuốt lên, nhờ có bàn tay khéo léo của thợ trang điểm, trên mặt anh ta không còn chút gì là nhợt nhạt.
Anh ta nhìn tôi, mở miệng: “Đi ra ngoài thay quần áo, anh đưa em đi.”