Tôi gật đầu.
Anh ta đưa tay ra xoa xoa mái tóc tôi nói, “Đừng sợ, tôi không bị cận thị.”
Lúc này tôi mới yên tâm bước lên xe của anh ta.
Căn nhà này nằm ở ven thành phố Vĩnh An, không được xem như trung tâm thành phố, nhưng cũng không phải ngoại ô, ở một căn nhà yên tĩnh giữa sự tấp nập như này, giá cả chắc chắn cũng không rẻ.
Câu hỏi này chỉ nằm trong tâm trí tôi mà không nói thành lời.
Thấy Lý Trọng Mạnh lái xe một cách thành thục mọi con đường trong thành phố, lúc này tôi mới tin anh ta thật sự không bị cận thị, không kiềm chế được mà hỏi, “Anh không bị cận thị, tại sao lại đeo kính?”
Lý Trọng Mạnh vẫn chuyên tâm lái xe.
Dường như không nhe thấy câu hỏi của tôi.
Tôi vốn dĩ không để ý, cũng không có ý định hỏi lại lần nữa, thì người đàn ông ấy bỗng nhiên trả lời, “Nhìn vẻ ngoài của tôi có vẻ hung dữ, nếu như không đeo kính chắc có thể sẽ hù những đứa trẻ khiến chúng sợ hãi.”
“Những đứa trẻ?”
“Đúng vậy, trong mắt tôi em vẫn là một đứa trẻ.”
Đúng lúc đèn đỏ, Lý Trọng Mạnh quay đầu lại nhìn tôi, thật sự như những gì anh ta nói, khi không đeo kính mặc dù mắt anh ta cong cong, khóe miệng nở nụ cười, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác xa lạ, không dễ tiếp cận.
Tôi có chút không phục liền nói, “Anh chẳng qua cũng chỉ lớn hơn tôi một chút, có tư cách gì mà nói tôi là trẻ con?”
“Em 25 tuổi, tôi 36 tuổi, khi tôi học hết tiểu học em mới bắt đầu ra đời, vì vậy trong mắt tôi, em chính là một đứa trẻ.”
Lý Trọng Mạnh nói một cách tự nhiên.
Tôi chau mày, không thể tìm được lý do gì để có thể phản bác lại.
Nhưng mà nghĩ lại lúc còn nhỏ khi ở cô nhi viện, những cô giáo ở trong đó thường nói với tôi, “Khi em lớn lên, phải biết chăm sóc những người nhỏ tuổi hơn em.” “Em đã mười tuổi rồi, phải giúp các em giặt quần áo.”
Cứ như vậy, còn rất nhiều.
Từ khi tôi có thể nhớ được, tôi đã có thể giặt đồ, và chăm sóc những em bé nhỏ tuổi hơn.
Cô giáo vẫn luôn nói tôi là một đứa trẻ trưởng thành, phải làm những gì.
Nhưng trước giờ chưa ai nói tôi là một đứa trẻ.
Tôi lúng túng nhìn anh ta.
Lúc này đèn đường đã chạy sang màu xanh, Lý Trọng Mạnh nhìn về phía trước, tay vỗ vai tôi, “Em có thể xem tôi như trưởng bối, trước mặt tôi có thể là một đứa trẻ.”
Lời nói của Lý Trọng Mạnh thật sự đâm trúng trái tim tôi.
Ngày hôm đó tôi đi cùng anh ta đi chọn kính, sau đó anh ta lại đưa tôi đi ăn cơm.
Lúc rời đi, có một cặp đôi yêu nhau mặc đồng phục trường cấp ba trước cổng trung tâm mua sắm, cô gái nói muốn bóng bay, cậu con trai liền đi mua cho cô một quả bóng bay.
Tôi chỉ nhìn vậy.
Lý Trọng Mạnh lại chạy đi mua cho tôi một quả!
Lúc anh ta trả tiền, tôi vội vàng chạy theo nói, “Anh mua cái này làm gì?”
“Cho em bé.” Lý Trọng Mạnh vừa nói, vừa đưa quả bóng bay vào tay tôi, nở nụ cười, “Em bé, hãy cầm lấy nào.”
Tôi lúng túng nhìn anh ta.
Có lúc cũng thất thần.
Không biết có phải là vì hôm này Lý Trọng Mạnh không đeo mắt kính hay không, nhưng tôi cảm thấy lúc này anh ta như có một loại ma lực.
Khiến tôi cảm thấy những lúc ở bên cạnh anh ta đều rất vui.
Tôi đem theo quả bóng bay đi về nhà.
Sáng sớm hôm sau, khi tôi mở mắt nhìn thấy quả bóng bay, tâm trạng bỗng trở nên tuyệt hơn rất nhiều.
Lúc tôi ăn bữa sáng ở nhà ăn của công ty, Vương Thanh Thanh nhìn thấy tôi từ xa, liền bê chiếc khay đặt bên cạnh tôi.
Sau khi ngồi xuống liền bí mật nói, “Tống Duyên Khanh, trong chung kết cuộc thi đã xảy ra chuyện gì, mà vừa kết thúc, cả hai vị “đại thần” lại đều rời khỏi.”
“Cái gì?”
Nghe những lời cô ta nói thật không hiểu gì cả.
Vương Thanh Thanh thấy tôi không hiểu gì, liền chau mày nói, “Á? Cô vẫn không biết sao? Hôm qua công ty đã thông báo, Lương Vũ Hạnh đã bị đuổi việc rồi.”
“Bị đuổi việc?” Chuyện này đối với tôi mà nói giống như một quả bom vậy! Tôi vội vàng hỏi, “Tại sao?”
“Không biết.” Vương Thanh Thanh lắc đầu, “Nói là vì đã vi phạm quy tắc trong trận chung kết, lần này đến giám đốc Cao cũng không thể đứng ra giúp cô ta nữa.”
Vi phạm quy tắc trong trận chung kết?
Đã vi phạm điều gì?
Tám mươi phần trăm là chuyện của Đào Nhi!
Vậy bị đuổi việc chẳng phải xem thường cô ta quá rồi sao?
Vương Thanh Thanh nhìn biểu cảm của tôi, lập tức hứng thú, “Oa, quả nhiên cô biết, mau nói cho tôi là chuyện gì đi.”
Lúc tan làm ngày hôm đó, tôi đi đến tập đoàn Hào Thiên.
Lúc tôi đang do dự có nên đến gặp Lý Hào Kiệt không, liền nhìn thấy Dương Trung từ tòa nhà bước ra.
Anh ta nhìn thấy tôi liền chủ động chào hỏi, “Cô Tống.”