Tôi nghe thấy đôi môi mỏng của anh ghé sát vào tai tôi và nói: “Tống Duyên Khanh, anh có thể cưới cô ấy, nhưng anh sẽ không chạm vào cô ấy, cả đời này cũng không chạm vào cô ấy, người phụ nữ mà anh chạm vào, người phụ nữ khiến anh cam tâm tình nguyện chạm vào chỉ có mình em.”
“Tổng giám đốc Lý…”
“Đừng gọi anh như thế.” Lý Hào Kiệt ôm lấy tôi từng đằng sau và hỏi: “Em sống ở đâu?”
Giọng nói của anh có vẻ khàn khàn.
Mang theo vẻ ái muội.
Tôi biết rất rõ, một khi trả lời, sẽ là con đường thế nào.
Nhưng tôi ngốc nghếch thế đấy, luôn bị anh mê hoặc, tôi nói với anh tôi sống ở đó.
Chúng tôi vào phòng chăm sóc, Lý Hào Kiệt bế tôi lên, nhẹ nhàng đặt lên giường, đè cơ thể anh lên: “Tống Duyên Khanh, anh muốn em…”
Có lẽ, có lẽ là vì được chiều chuộng mà sinh ra kiêu ngạo.
Tôi nhìn anh và hỏi: “Anh nói anh chưa từng chạm vào Tống Duyên Minh, vậy đứa con của chị ta…”
“Không phải con anh.”
Đáp án của Lý Hào Kiệt khiến tôi chấn động!
“Không phải con anh?” Tôi nhìn anh với vẻ nghi hoặc: “Sao anh biết được?”
Bàn tay của người đàn ông kia di chuyển từng chút một, làm động tác dạo đầu, đôi đồng tử đen thẫm ấy nhìn tôi vô cùng nghiêm túc: “Anh chưa từng chạm vào cô ấy, ít nhất là khi anh tỉnh táo, ban đầu anh cũng tưởng đứa trẻ kia là con anh, bởi vì hôm đó anh say rồi, anh tưởng cô ấy là em…”
Nói đến đây, người đàn ông đó gạt tóc ra khỏi má tôi.
Để lộ ra toàn bộ khuôn mặt, anh nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên má tôi: “Người khác đều nói hai chị em em trông giống nhau, nhưng anh thấy, hai người không giống nhau chút nào, nên sau hôm đó cô ấy mang thai, anh vẫn luôn giữ thái độ nghi ngờ.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ngày cô ấy sảy thai, anh nhờ người làm giám định, đứa trẻ đó không phải của anh.”
Lý Hào Kiệt thản nhiên nói.
Tôi nhìn anh, lại cảm thấy trái tim đau đớn vô cùng: “Lý Hào Kiệt, chị ta lừa anh như thế, anh vẫn còn đối xử tốt với chị ta, nếu như như vậy không phải yêu thì thế nào mới là yêu?”
“Xin lỗi…”
Lúc này toàn thân Lý Hào Kiệt đã nóng bừng.
Khi anh hôn tôi, tôi chỉ cảm thấy luồng hơi nóng bỏng phả lên mặt mình, phảng phất như muốn đốt cháy tôi.
Anh không ngừng khiêu khích tôi, tôi không kiềm được âm thanh ái muội và kiều diễm.
Đèn trong phòng đã tắt, ánh trăng lành lạnh, tôi không nhìn rõ được biểu cảm của anh, chỉ cảm nhận được động tác của anh đang dẫn dắt tôi, từng chút một.
Lấp đầy tôi.
Bản năng nguyên thủy nhất, khiến tôi ôm lấy cổ anh, tiếp nhận tình yêu mà lúc này anh dành cho tôi.
Sau đó ôm lấy anh mà ngủ.
Khi tỉnh lại lần nữa, nệm giường bên cạnh tôi đã không còn ai, tôi vô thức sờ vào đó, vẫn còn một chút hơi ấm.
Tôi lướt mắt nhìn quanh phòng, bộ âu phục màu đen của người đàn ông kia vẫn còn đó, giày da cũng vẫn còn.
Khi tôi đang tìm người thì thấy Lý Hào Kiệt từ phòng tắm bước ra, trên người không có quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.
Bọt nước trên mái tóc ngắn của anh nhỏ giọt xuống.
Anh thấy tôi đã tỉnh, đột nhiên nhào tới.
Tôi biết anh muốn làm gì, nhưng hôm nay tôi phải đi làm!
“Xin lỗi, không được…”
Bây giờ tôi đã tỉnh táo rồi, nghĩ tới hành vi tối hôm qua của mình, tôi cảm thấy chắc chắn mình điên rồi.
Tại sao lại dẫn sói vào nhà chứ.
Nhưng Lý Hào Kiệt lại ôm lấy tôi: “Em yêu, anh phát hiện ra mình ngủ với em thế nào cũng không đủ, từ lần đầu tiên cùng em, anh đã nghiện rồi, bất kể rời xa em bao nhiêu lâu, anh cũng không cai được.”
“Đừng mà… Anh sắp thành anh rể tôi rồi.”
Tôi nhẫn tâm đẩy anh ra.
Đứng dậy, quấn ga giường mỏng manh quanh người rồi lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Tắm rửa.
Lúc tôi ra ngoài một lần nữa, Lý Hào Kiệt đã mặc xong âu phục, đứng sừng sững ở đó.
Tôi hơi lúng túng, đứng ở cửa, nhìn anh mà nói: “Tôi đi nhìn bà nội một chút rồi đi làm, anh không cần tiễn tôi.”
“Vậy anh cùng em qua đó.”
“Không cần đâu.”
Có lẽ vì ánh nắng mặt trời ban ngày chiếu vào tôi, tôi rất tỉnh táo, tôi biết mình phải vạch rõ giới hạn với anh.
Lý Hào Kiệt vẫn đi theo tôi.
Tôi biết không cắt đuôi được, cũng không nói gì.
Chỉ có điều, khi tôi lên đó, lại nhìn thấy có mấy người đứng trước cửa phòng ICU của Tống Tuyết.
Toàn là những gương mặt quen thuộc.
Tống Cẩm Dương, Tống Cẩm Chi, Tống Duyên Minh…
Tôi sợ đến mức muốn bỏ đi, Tống Cẩm Dương đã quay đầu lại, ánh mắt đầu tiên dường như không phải nhìn tôi mà là nhìn Lý Hào Kiệt sau lưng tôi: “Con rể, sao con lại tới đây.”