Tống Thanh Thư không có gọi ra tên Sinh Tử Phù, hắn lo lắng A Thanh nghe được không biết Sinh Tử Phù là có ý gì, chỉ cần hơi ngẩn ngơ là đã hỏng rồi, còn gọi “Cẩn thận ám khí” thì khác, dù sao người có võ công, việc phòng bị ám khí là một loại bản năng.
Tống Thanh Thư vừa dứt lời, Hư Trúc hai tay hợp lại, trong tay =khối băng lập tức bị chấn động nát tan, hóa thành lên tới hàng vạn miếng băng mỏng manh, trong nháy mắt liền tứ tán bay ra, tự như bầy ong vỡ tổ bay đầy trời, bao trùm hướng về A Thanh công tới.
Hư Trúc lập tức đánh ra nhiều mảnh băng như vậy, vì cũng rõ ràng võ công của A Thanh, vài mảnh Sinh Tử Phù thì không cách nào đánh trúng nàng, do đó Hư Trúc dự định sử dụng một lần là xong, vừa bắt đầu liền một đòn toàn lực, chỉ cần có một mảnh bắn trúng đối phương, thì hắn liền có thể thắng.
Tống Thanh Thư sắc mặt nhất thời khó xem, hai con lừa trọc này đúng là rất xấu bụng, dùng rượu mạnh hóa thành Sinh Tử Phù, phát tác so với Sinh Tử Phù bình thường thì mạnh hơn nhiều lần, A Thanh chỉ cần trúng một mảnh, có thể mất đi sức chiến đấu ngay lập tức. Chỉ có điều lúc này đầy trời Sinh Tử Phù, trong tay mình chỉ có mấy viên đá nhỏ thì làm sao có thể ngăn lại được? Chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng mà thôi. . .
Lấy nhãn lực A Thanh đương nhiên có thể thấy rõ bắn tới phía mình đều là những miếng băng mỏng manh, nàng vốn là có chút xem thường, nghĩ thầm cái loại này nếu dính vào trên người sẽ bị nhiệt độ hóa mất, thì còn cái uy lực gì nữa?
Chỉ có điều khi nghe được Tống Thanh Thư nhắc nhở, lập tức liền cảnh giác, vật này là ám khí sao?
Tuy rằng không rõ vì sao, nhưng A Thanh vẫn quyết định trước đem những này mảnh băng đầy trời này đánh rơi rồi tính. Chỉ thấy bàn tay nàng nắm lấy kiếm quyết, cả người bay lên cao theo hình xoắn ốc, lúc thân thể nàng xoay tròn, kiếm khí màu xanh có thể thấy như những làn sóng gợn tầng tầng lớp lớp khuếch tán xuất ra bên ngoài.
Sinh Tử Phù bay đầy trời đụng với những làn sóng do kiếm khí tạo thành, giống như tuyết trắng gặp phải ánh sáng mặt trời, nhất thời tiêu tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nhìn thấy thân hình A Thanh vẩn tiếp tục xoay tròn phóng về phía mình lại gần, Hư Trúc hữu tâm chống đỡ, nhưng ngạc nhiên khi phát hiện toàn thân công lực của mình không biết từ đâu mất hết, căn bản điều động không có tập trung lại được mảy may, chỉ đành trơ mắt nhìn kiếm khí A Thanh đưa tới trên cổ họng mình.
Quần hùng phía dưới kinh hãi trợn to mắt thối lui vài bước, Huyền Trừng đại sư cả người chấn động, sắc mặt đỏ sẫm hoảng hốt: “ Chính mình từ ở dưới đài đều còn bị ảnh hưởng kiếm khi đến lay động thân mình, thì phía trên Hư Trúc đang đứng mũi chịu sào đối mặt thì là cảnh tượng đáng sợ đến mức nào.
-Tiểu hòa thượng, ngươi thua rồi đây.
Chợt nghe tiếng A Thanh rổn rảng như tiếng chuông bạc đang nở nụ cười giữa trường tất cả mọi người đều thấy cả người buông lỏng, dồn dập nhìn lên quái vật trên đài kia chỉ là một cô nương yêu kiều mảnh mai..
-Đúng, tiểu tăng đã thua….
Hư Trúc mặt xám như tro tàn, lẩm bẩm nói, hắn là người mà Thiếu Lâm Tự tập hợp đầy đủ tự lực lượng, bồi dưỡng võ công suốt hai mươi mấy năm, lần xuống núi này vốn là dự định một tiếng hót làm kinh người, để cho Thiếu Lâm vẻ vang, ai ngờ lại bại ở trong tay một cô nương..
Có điều dưới lôi đài quần hào đều cảm thấy Hư Trúc tuy bại nhưng vẫn còn vinh, Hư Trúc chỉ là một đệ tử bình thường của Thiếu Lâm lại biểu hiện ra thực lực võ công như thế đủ làm người kinh hãi rồi, có thể cùng kiếm tiên A Thanh đánh thành cục diện như thế này, thực sự có thể trong nháy mắt hắn có thể gϊếŧ chết đại đa số quần hùng đang đứng ở đây.
Nhưng xem ra lần này Kim xà vương đã là vật trong của cô nương này, giờ khắc này gần như đây là ý nghĩ của tất cả mọi người.
Luôn kiêu căng tự mãn Dương Diệu Chân giờ khắc này cũng thấy nản lòng thoái chí, liếc mắt nhìn bên trong chỉ còn lại hai người.
Chỉ thấy Dương Quá mặt không hề cảm xúc ngồi yên một chỗ, tay nắm thanh Huyền Thiết trọng kiếm trên tay, những ngón tay trắng bệch biểu hiện hắn đang lo lắng trong lòng; một bên khác là Tống Thanh Thư. . .
-Hả…????
Dương Diệu Chân ngạc nhiên khi phát hiện Tống Thanh Thư lại mỉm cười, một mặt ung dung, tựa hồ một bộ đã định liệu trước tất cả.