-Mộ Dung công tử nhớ kỹ lại, xem có việc gì sai sót, nếu không phải có gì thì tại sao Bình Nhất Chỉ muốn gϊếŧ ngươi đây?
-Thứ cho tại hạ ngu dốt, thật không nhớ rõ lúc nào đắc tội quá vị thần y này.
Mộ Dung Phục cười khổ nói.
-Thúc thúc bây giờ tính thế nào đây.
Hồ phu nhân nhìn Tống Thanh Thư hỏi, nàng không tin Tống Thanh Thư sẽ không nắm giữ ân nhân ngày xưa để đi cứu người, vì vậy hỏi đến đồng thời nhân cơ hội này hóa giải mụn nhọt trong lòng Mộ Dung Phục.
Tống Thanh Thư trầm giọng nói:
-Đệ dự tính để Mộ Dung công tử phối hợp diễn một tuồng kịch, để biết Bình Nhất Chỉ kia muốn giở trò quỷ gì.”
Tiếp theo đem toàn bộ kế hoạch từng cái nói tới.
-Kế này cũng khá hay, tại hạ cũng rất muốn biết Sát Nhân Danh Y có ân oán gì với Mộ Dung thế gia…
Mộ Dung Phục gật đầu, ba người cùng một chỗ hoàn thiện toàn bộ từng chi tiết nhỏ kế hoạch.
Lúc ba người rời khỏi căn miếu đổ nát, nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh bị điểm huyệt ở bên ngoài, Hồ phu nhân cùng Mộ Dung Phục cùng kinh ngạc.
-Thúc thúc, vị cô nương này là…?
Hồ phu nhân thấy Nhậm Doanh Doanh dung mạo ưu mỹ, bởi vì bị người chế trụ, lại tăng thêm nét điềm đạm đáng yêu, trong lúc nhất thời tâm trí phức tạp ..
Mộ Dung Phục nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh, cũng kinh ngạc với sắc đẹp của nàng, không thua kém với biểu muội mình chút nào, có điều do hắn một lòng phục quốc, đối với nữ sắc cũng không quan tâm đến nhiều, ngay cả thiên tư quốc sắc, Vương Ngữ Yên với một trái tim hoàn toàn đặt ở trên người hắn, nhiều năm qua hắn cũng chưa từng chạm qua.
Nhậm Doanh Doanh cũng khϊếp sợ Hồ phu nhân với khí chất sắc đẹp không tỳ vết, nghe được nàng gọi Tống Thanh Thư là “Thúc thúc”, trong lòng mê mang, dựa theo Tống Thanh Thư là nhi tử duy nhất của Tống Viễn Kiều phái Võ Đang, chưa từng nghe nhắc tới hắn có một đại ca nào cả.
Tống Thanh Thư mỉm cười,
-Nàng là con tin của đệ..
Nhậm Doanh Doanh mắt hạnh trợn tròn, căm tức nhìn hắn.
………………………………………………………………………………………….
Trong gian nhà của Bình Nhất Chỉ.
– Cô nương, ngươi tốt nhất cầu khẩn tình lang của người giết được Mộ Dung Phục, thì lão phu mới có thể cứu ngươi một mạng, ta cứu được thì cũng gϊếŧ được..
Đem ngân châm từng cái thu hồi để vào thùng đựng thuốc, Bình Nhất Chỉ nhìn Triệu Mẫn dần dần sắc mặt hồng hào khà khà cười gằn.
Triệu Mẫn mặt bao phủ một tầng sương, lạnh giọng nói:
-Cái nhục ngày hôm nay, ta khắc sâu trong tâm khảm này, ngày khác sẽ trả lại gấp mười lần ..
-Ha ha…cô nương tính khí rất lớn,
Bình Nhất Chỉ cười nói,
-Hù dọa lão phu sao? Ngươi đến tột cùng có lai lịch như thế nào mà khẩu khí lớn như vậy.
Triệu Mẫn hừ một tiếng, nàng không ngốc để cho miệng lưỡi nhanh chóng tiết lộ thân phận mình..
Thấy nàng không nói lời nào, Bình Nhất Chỉ nói:
-Tống Thanh Thư tiểu tử kia, mỗi lần gặp đều có nữ nhân khác nhau làm bạn ở bên người, hơn nữa ai cũng là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, đúng là diễm phúc không cạn.
-Lão trước đây đã từng gặp hắn?
Triệu Mẫn bén nhạy từ trong lời nói của lão, nghi hoặc hỏi.
Bình Nhất Chỉ biết mình lỡ lời, nghiêm mặt:
-Ngươi quan tâm đến chuyện này làm gì, hãy quan tâm đến việc bị trúng độc đi.
-Lão hạ độc ta?
Triệu Mẫn run lên.
-Nếu không làm vậy, làm sao ta yên tâm chờ đợi Tống Thanh Thư quay trở về làm giao dịch a,
Bình Nhất Chỉ trên mặt mang vẻ bỉ ổi, vuốt chòm râu dê,
-Tống Thanh Thư tiểu tử kia, tuy rằng xuất thân từ danh môn chính phái, nhưng lòng dạ tình toán của hắn không thua kém gì người trong ma giáo, để tránh hắn trở mặt, võ công của hắn lại cao, ta cũng phải phòng ngừa trước..
-Lão hạ độc gì ở trên người của ta?
Triệu Mẫn vừa giận vừa sợ.
-Tam Thi Não Thần Đan, ngươi có từng nghe qua chưa?
Bình Nhất Chỉ cười nói.
Triệu Mẫn sợ hãi cả kinh, nàng ở trong Nhữ Dương Trong Vương Phủ phụ trách đám người võ lâm giang hồ, cho nên biết rõ Tam Thi Não Thần Đan của Nhật Nguyệt thần giáo, là loại độc dược giáo chủ chuyên dùng để khống chế các giáo chúng thuộc hàng cao thủ, hàng năm đúng hạn uống vào thuốc giải, mới có thể tạm thời áp chế độc tính, nếu không thì thi trùng sẽ thoát phục mà ra, một khi ăn vào não, thì hành động tựa như yêu quỷ, ngay cả phụ mẫu thê tử gì cũng sẽ cắn gϊếŧ..
Triệu Mẫn tức giận đến cả người run:
-Lão dám đối với ta hạ thủ loại độc như vậy..
Bình Nhất Chỉ cười hì hì,
– Tam Thi Não Thần Đan là kiệt tác của ta, cho dù là ngày trước Đông Phương Bất Bại, hay là bây giờ Nhậm Ngã Hành, đều xem như là trân bảo. Hơn nữa nhắc nhở ngươi, theo phương pháp phối chế độc dược sẽ khác nhau, thuốc giải cũng sẽ không cùng, thuốc giải giải mà Đông Phương Bất Bại sử dụng sẽ khác thuốc giải của Nhậm Ngã Hành, và đương nhiên thuốc giải của bọn họ sẽ giải không được Tam Thi Não Thần Đan của riêng ta.
Bình Nhất Chỉ ngạo nghễ nói,
-Thiên hạ ngày nay, chỉ có một mình ta có thể giải được chi độc này trên người của ngươi, vì vậy ngươi nên cầu khẩn Tống Thanh Thư đừng có giở trò với ta.
Dù là Triệu Mẫn trí kế vô song, nghĩ đến trong thân thể trúng loại kịch độc này, trong đầu một mảnh trống không, áo não không thôi.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng ầm ĩ, xen lẫn là tiếng giáo chúng Nhật Nguyệt hô to “Thánh Cô, Thánh Cô”, Bình Nhất Chỉ cười nhạt:
-Tống Thanh Thư đã quay trở về, chúng ta đi ra xem hắn có mang đầu của Mộ Dung Phục về không.
Vừa dứt lời, liền đưa tay hướng về trên vai Triệu Mẫn phất một cái.
Triệu Mẫn cảm thấy cả người tê rần, lập tức bị hắn khống chế, trong lòng kinh hãi:
-Đây là công phu điểm huyệt gì lại cao minh như thế?