Ngô Tam Quế cũng đau đầu, vốn lão tưởng rằng chỉ là do Vi Tiểu Bảo cho người diễn một màn kịch lại không ngờ rằng thế tử Phúc Khang An thật sự lại cưỡиɠ ɠiαи công chúa trên giường.
-Phụ vương…..!
Ngô Ứng Hùng nhìn Ngô Tam Quế kêu lên.
Ngô Tam Quế hiểu rất rõ ràng, thế tử Phúc Khang An ô nhục công chúa dưới con mắt mọi người, chuyện này muốn che lấp cũng không được, chắc chắn đây là tội chết, nhưng nếu Phúc Khang An bị Ngô Ứng Hùng bắt được, chính lão gϊếŧ Phúc Khang An cũng không được, không gϊếŧ thì cũng không xong.
Nếu không gϊếŧ Phúc Khang An thì khắp thiên hạ đều sẽ xem đây là chuyện cười của Ngô Tam Quế, trong tay cầm binh mấy trăm ngàn quân, tiểu tức phụ bị người khác cưỡиɠ ɠiαи, cũng không dám làm gì, sau này làm gì còn mặt mũi nào mà tranh bá thiên hạ, còn nếu là gϊếŧ Phúc Khang An mà không nể nang măt mũi Bảo thân vương, Phúc Khang An là nhi tử Bảo thân vương thương yêu nhất, đến lúc đó Bão Thân Vương Hoằng Lịch chắc chắn sẽ hưng binh báo thù, song phương bấy lâu nay khổ tâm kết hợp cùng triều đình tạo nên thế chân vạc sẽ triệt để hoàn toàn sụp đổ, ngao cò tranh nhau, cuối cùng tiện nghi nhất vẫn là hoàng đế Khang Hi.
Càng nghĩ càng thấy đây đúng là âm mưu của hoàng đế Khang Hi, nhưng tận mắt thấy lại là sự thật, Ngô Tam Quế thầm thừa nhận cũng có thể là thế tử Phúc Khang An tâm trí bị quỷ mê thần hồn.
A Kha sững sờ ứa lệ, nàng che miệng không thể tin tưởng nhìn trước mắt tất cả, công chúa Kiến Ninh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cùng với xiêm y nhàu nát, rõ ràng biểu hiện là Phúc Khang An dùng thủ đoạn ép buộc, hình tượng hào quang thế tử Phúc Khang An ở trong lòng nàng đã hoàn toàn sụp đổ.
-Ta chắc chắn sẽ không bao giờ gả cho loại người vô liêm sỉ hạ lưu này!
Bật câu nói ra, A Kha vừa khóc vừa chạy ra bên ngoài.
Có điều vào lúc này ai cũng không có tâm trí quản đến nàng, Ngô Tam Quế bước ra ngoài sân, một đôi ánh mắt hung tàn nhìn quét một vòng đám thị vệ, vuốt mũi nói:
-Chuyện hôm nay, nếu như ở bên ngoài nghe được một tia nói bóng nói gió, bản vương bất kể là ai tiết lộ, sẽ đưa tất cả các ngươi đi Tây Thiên, hiểu chưa?
Đám thị vệ nhìn nhau, rùng mình vội vã trả lời:
-Bẩm hiểu rỏ…
-Vương gia đây là ý gì?
Tống Thanh Thư đã bước ra, trong giọng nói mang theo khí lạnh.
-Công chúa chịu ô nhục lớn như vậy, Vương gia không nghĩ tới việc bắt lấy hung thủ, mà lại nghĩ đến việc che lấp chân tướng?
Lúc này Ngô Ứng Hùng cũng đang tức giận nhìn chằm chằm phụ thân của mình.
-Ưm… nơi này nói chuyện không tiện, bản vương có chuyện quan trọng muốn thương nghị bàn cùng hai vị đại nhân.
Ngô Tam Quế thể diện co rụt lại, đến gần hai người, lặng lẽ nói.
Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn công chúa, rồi quay qua nói:
-Được, mời đi qua phòng gần đây.
Nói xong hắn đi về phía một gian phòng phụ cận.
-Tống đại nhân cứ toàn quyền xử lý chuyện này, riêng Vi Tiểu Bảo lưu lại đây, bổn cung có chuyện riêng muốn nói với hắn.
Vào lúc này chợt công chúa Kiến Ninh lên tiếng.
Vi Tiểu Bảo trong âm thầm kêu khổ, biết đợi rằng công chúa Kiến Ninh nhất định sẽ hưng binh vấn tội, gã vội vã dùng ánh mắt cầu cứu Tống Thanh Thư.
-Công chúa đang chấn kinh, Vi huynh đệ lưu lại an ủi công chúa cũng tốt.
Nghe được câu nói của Tống Thanh Thư, Vi Tiểu Bảo hận đến nghiến răng, đành phải ở lại bên trong phòng công chúa.
-Mọi người tất cả đều đi ra bên ngoài, không có lệnh ta cùng Vương gia, bất cứ ai cũng không được phép rời khỏi An phụ viên.”
Tống Thanh Thư nhướng mày, đem tất cả bọn thị vệ đuổi ra ngoài.
Thống lĩnh thị vệ Bình Tây Vương là Dương Dật Chi, thấy Ngô Tam Quế gật gật đầu, liền vội vã mang thủ hạ cùng ngự tiền đại nội thị vệ đồng thời lui ra khỏi khu vực của phòng công chúa..
Tống Thanh Thư cùng phụ tử Ngô Tam Quế đi tới gian phòng khác, vừa bước vào hắn trầm giọng hỏi:
-Không biết Vương gia có gì chỉ giáo?
Ngô Tam Quế nói:
-Bây giờ chuyện cũng đã phát sinh xảy ra, chúng ta nên nghĩ cách nào đem ảnh hưởng chuyện này hạ thấp xuống nhất, nếu chúng ta gióng trống khua chiêng lùng bắt Phúc Khang An, chuyện lan truyền ra ngoài, không khỏi ảnh hưởng đến hình tượng hoàng thất. Hơn nữa Bảo thân vương trong tay cầm lấy mấy chục vạn đại quân, từ lâu nay ở phương bắc chống đỡ quân Mông Cổ, nếu chúng ta tự ý gϊếŧ Phúc Khang An, dẫn đến việc Bảo thân vương hưng binh phản loạn, đây không phải chi phúc của Đại Thanh ta, có lẽ hoàng thượng cũng không muốn gặp phải tình huống như thế.”
-Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha thế tử Phúc Khang An sao?
Tống Thanh Thư cười lạnh nói.
-Công chúa ở tại nơi của vương gia xảy ra chuyện, trước đó chúng ta cũng không biết Phúc Khang An là đang ở Sơn Hải quan, chắc chắn Bình Tây Vương phủ cũng không trốn được trách nhiệm này.”
-Đương nhiên sẽ không bỏ qua cho thế tử Phúc Khang An….!
Bị Tống Thanh Thư chất vấn, Ngô Tam Quế trong lòng uất ức, bây giờ đúng là tiền mất tật mang, lại không thể không giải thích:
-Chúng ta trước đem thế cuộc ổn định lại, rồi giao cho hoàng thượng định đoạt xử trí thế tử Phúc Khang An, Bình Tây Vương phủ nhất định sẽ đứng về phía của hoàng thượng.
Ngô Tam Quế nghĩ thầm: “ Chỉ cần đem cái củ khoai nóng bỏng này đưa qua cho Khang Hi giải quyết, chính mình hoàn toàn có thể tọa sơn quan nhìn hổ đấu…”
Chính vào lúc này, bên kia phòng công chúa sân đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang thật lớn, không lâu lắm, một tên thị vệ hoảng loạn chạy vào bẩm báo:
-Công chúa đã…. gϊếŧ chết Vi tước gia, chính mình cũng đã uống thuốc độc tự sát…….