-Chỉ nhi, không được vô lễ! Ân công, đây là tiểu nữ Lý Nguyên Chỉ. . . còn không mau tới đa tạ ân công cứu mạng.
Lý Khả Tú vội vã trừng mắt với con gái.
-Không cần…. không cần
Tống Thanh Thư vẫy tay nói.
-Tại hạ cứu người mục đích vốn cũng là không quá thuần khiết đâu.
Lý Khả Tú sững sờ, nghe xong không hiểu đối phương ý ngầm nói là để nữ nhi mình lấy thân báo đáp, vẫn là nhiệt tình hỏi:
-Xin hỏi ân công cao tính đại danh?
Đối phương cũng là người trong quan trường, Tống Thanh Thư do dự, cuối cùng vẫn là nói thật:
-Lý đại nhân đừng có khách sáo như vậy, tại hạ Tống Thanh Thư, nói đến chúng ta đúng là đồng liêu đây.
-Vậy các hạ chính là nhất đẳng ngự tiền thị vệ đệ nhất cao thủ Tống Thanh Thư
Cô nương kia kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn.
-Không nghĩ tới tại hạ lại nổi danh như vậy…
Tống Thanh Thư có chút hơi ngượng ngùng.
-Hóa ra là ở Thái sơn rực rỡ hào quang Tống đại nhân.
Lý Khả Tú hiểu ra, đi đến gần hắn.
Lúc này Tống Thanh Thư có vẻ khó khăn:
-Lẽ ra tại hạ sẽ đưa Đề đốc đại nhân một đoạn đường, chỉ tiếc là đang có hoàng mệnh trong người, Tống mỗ còn phải vội chạy về Yến kinh phục mệnh. . .
Lý Khả Tú lập tức tiếp lời:
-Tống đại nhân không cần phải lo lắng, đội nhân mã tiếp ứng của ta đang trên đường đi tới y, hoàng mệnh quan trọng hơn, Tống đại nhân sớm chút lên đường đi.
Lý Nguyên Chỉ lúc này mới lộ mặt giảo hoạt , đi tới gần bên Tống Thanh Thư bái:
-Cao nhân, thu tiểu nữ làm đồ đệ đi….
Tống Thanh Thư hoảng sợ tránh qua, vội vã đưa tay ra nắm lấy cánh tay nàng đưa đỡ đứng lên, Lý Nguyên Chỉ tuy sinh ở phía nam, nhưng từ nhỏ nàng sinh sống ở phương bắc, cho nên trên người ảnh hưởng tính phóng khoáng, không giống như nữ nhân bình thường chú ý đến cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, còn Tống Thanh Thư sao? Hắn thì căn cứ theo nguyên tắc “ có tiện nghi mà không tận dụng là khốn kiếp “nên càng không lưu ý.
-Lý tiểu thư..cô nương làm cái gì vậy?”
Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy trong lòng sôi sục dâng trào, hắn vốn là chỉ muốn anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nữ không lấy thân báo đáp thì cũng là thôi, trái lại còn muốn trở thành đồ đệ của mình, vậy thì ngày sau làm sao hắn tiếp xúc gần gủi được thân thể của nàng, vì nếu như vậy thì sẽ làm trái với cương thường luân lý, cho nên làm gì mà đồng ý nhận nàng làm đệ tử?
-Tiểu nữ muốn bái công tử làm thầy, võ công của công tử cao như thế, nếu tiểu nữ có thể học được chỉ bằng một nửa… ui không, chỉ tầm một, hai phần công lực của công tử, thì so với võ công bây giờ cũng cao hơn rất nhiều.
Lý Nguyên Chỉ mở to đôi mắt thật to, ngây thơ nói.
-Hồ đồ…!
Lý Khả Tú cũng cảm thấy không biết nên khóc hay cười với nữ nhi của mình, thường ngày ông ta thương nhất nữ nhi này, nên không nỡ mắng nàng.
-Vừa rồi cô nương sử dụng Phù Dung Kim Châm, xem ra công phu của cô nương là của Võ Đang môn nhân. Trong khi ta cùng phái Võ Đương …. Ai dà ..
Tống Thanh Thư lắc đầu một cái, kiên quyết nói :
-Nói chung ta sẽ không nhận cô nương làm đồ đệ.
-Tại sao lại vậy chứ…
Lý Nguyên Chỉ thất vọng, trong miệng lẩm bẩm:
-Nhưng tiểu nữ thật sự rất muốn đến Tử Cấm Thành xem trận chiến đó…
-Cái gì?
Tống Thanh Thư kỳ quái nhìn nàng ….
Thấy mình trong lúc vô tình bại lộ mục đích thật sự, Lý Nguyên Chỉ sắc mặt ngượng ngùng, cắn răng nói:
-Mấy ngày nay trong chốn giang hồ lưu truyền rộ lên, đó là Kiếm thánh Phong Thanh Dương của phái Hoa sơn sẽ cùng Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại ở trên đỉnh Tử Cấm thành giao chiến, ai có thể thủ thắng trận này, thì mỗi người nói một kiểu, đáng tiếc nhất chính là địa điểm luận võ lại ở trong hoàng cung, người trong chốn giang hồ muốn chứng kiến cũng không nhìn thấy được.
-Tiểu nữ nghĩ công tử là thị vệ đại nội mà, nên có thể mang tiểu nữ nhập cung, để cho tiểu nữ được mắt thấy một trận kỳ chiến long trời lở đất này, đến lúc quay trở về kể lại cho sư phụ cùng phụ thân nghe, ước ao chết bọn họ, hừ…!
Lý Nguyên Chỉ nói thật nhanh, giọng nói trầm bỗng lanh lảnh dễ nghe.
Lý Khả Tú trong lòng ấm áp, chính mình ngày qua thuận miệng nhắc đến chuyện này, tiếc nuối nói không thể mắt thấy một trận chiến của hai đại cao thủ tuyệt đỉnh. Không ngờ tới nữ nhi vẫn nhớ ở trong lòng, ghi nhớ lời chính mình. . .
-Nếu ta tự ý dẫn người vào cung, đó là tội chết.
Nói như vậy, nhưng Tống Thanh Thư lại nghĩ thầm, nếu quả thật truy cứu, chính hắn chết không biết bao nhiêu lần, có điều bây giờ đang đứng ở trước mặt quan to một phương của Mãn Thanh, mặt ngoài đành phải nói thế..
Nào ngờ Lý Khả Tú lão hồ ly này đã bỏ đi đến bên gia quyến an ủi trấn an, làm bộ như không nghe thấy cái gì.
Lý Khả Tú đúng ra cũng có chủ ý, ông là một người Hán, từng bước một dựa vào công trạng mà bò cho tới vị trí này bây giờ, gian khổ cùng với tâm huyết trả giá so với người của Bát Kỳ hơn gấp nhiều lần.
Lúc này Lý Khả Tú nghĩ thầm nếu như nữ nhi của mình tiến cung, ngẫu nhiên gặp hoàng thượng nhìn thấy mà yêu thương….Nếu như không số may như vậy, trong kinh thành quý nhân quan to cũng đầy rẫy, nếu như có thể dính vào vương công đại thần cũng được a. À…đúng rồi, nghe nói gần đây còn có vị Vi tước gia là người tâm phúc trước mặt hoàng thượng. . .