Ngôn Lạc Hi gắt gao nắm chặt áo anh, ôm anh mà khóc như muốn trút bỏ mọi tủi hờn trong lòng, cô phải làm sao đây? Cô càng ngày càng thích anh mất rồi!
Lệ Dạ Kỳ vô cùng bất lực, anh càng dỗ, cô càng khóc nhiều hơn.
Anh ôm cô ngồi xuống ghế sofa, ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào vai cô khóc rồi ngủ thiếp đi lúc nào.
Lại ôm cô lên giường, anh cụp mắt nhìn vết trầy trên mặt cô, lông mày hơi nhíu lại, cuối cùng cô cũng không hỏi anh chuyện sau núi.
Anh ngồi bên giường nhìn cô một lúc rồi đứng dậy gọi bác sĩ.
Không lâu sau, bác sĩ chạy tới phòng, xem xét qua trên mặt Ngôn Lạc Hi, nói: “Vết trầy trên mặt cô Lệ không nguy hiểm, uống ít thuốc chống viêm, sau đó bôi một lớp gel dưỡng lên sáng mai vết sưng tấy sẽ giảm bớt, những ngày này đặc biệt chú ý không trang điểm hay sử dụng các loại sản phẩm chăm sóc da khác”
Lệ Dạ Kỳ gật đầu, tiễn bác sĩ đi, anh trở lại bên giường, mở gel lô hội bác sĩ để lại, bôi một lớp lên mặt cô.
Ngay lúc đang muốn thu lại, cổ tay đột nhiên bị cô ôm chặt, tiếng thì thầm của cô truyền vào tai anh: “Lệ Dạ Kỳ, đừng đi, đừng rời xa tôi…”
Lệ Dạ Kỳ sửng sốt, trong mơ cô lo lắng anh sẽ rời xa cô?
Sáng sớm hôm sau, ba người đáp chuyến bay về Đế đô, trước khi lên máy bay, Điền Linh Vân lặng lẽ kéo Ngôn Lạc Hi sang một bên, nhỏ giọng nói: “Cậu đã làm hòa với Lệ nhị thiếu rồi?”
Ngôn Lạc Hi liếc mắt nhìn người đang vận chuyển hành lý, nói:”Có lẽ vậy”
“Là sao? Nhị Lạc cậu nói rõ coi đừng giữ trong lòng. Tôi nghĩ Lệ nhị thiếu thật sự quan tâm đến cậu, tối qua anh ấy ném Phó Luân qua vai, tôi đoán Phó Luân chắc mấy ngày không thể rời giường”
“Phó Luân thế nào rồi?” Ngôn Lạc Hi hỏi
“Tôi không biết, có lẽ lòng tự trọng bị tổn thương rất nhiều a”. Điền Linh Vân thầm nghĩ, dù sao anh ta bị tình địch ném qua vai trong nháy mắt suýt chết, chưa kịp so chiêu đã bị nốc ao rồi!.
Ngôn Lạc Hi cụp mắt xuống, đối với Phó Luân cô luôn giữ khoảng cách, đặc biệt sau khi biết anh ta là người nhà họ Phó, cô luôn tránh mặt anh ta bất cứ khi nào có thể.
“Ai, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến a.” Bên tai truyền đến Điền Linh Vân thanh âm hưng phấn, ôi, Phó Luân tới, có phải hay không lại có trò hay để xem? Nếu Lệ nhị thiếu lần nữa ném Phó Luân qua vai, thì xác nhận Phó Luân không thể đứng lên được nữa.
Ngôn Lạc Hi nhìn theo hướng ngón tay chỉ, quả nhiên nhìn thấy Phó Luân theo sau là người đại diện và trợ lý, tư thế đi lại rất cứng ngắc, chắc chắn đêm qua anh đã bị ném mạnh.
Đôi mắt cô lóe lên, lập tức nhận được một cái ôm ấm áp, vô thức quay đầu lại nhìn, đập vào mắt mình là quả táo gợi cảm của người đàn ông, đôi mắt cô hướng lên trên, quai hàm rắn chắc của anh căng cứng trừng mắt nhìn Phó Luân…
Đôi mắt rõ ràng là thù địch.
Lệ Dạ Kỳ ôm lấy Ngôn Lạc Hi đầy ý nghĩa chiếm hữu, nhìn thấy Phó Luân vẫn đứng ở trước mặt nhàn nhạt nói: “Lạc Hi, cô Điền, Lệ tổng thật sự trùng hợp, mọi người cũng đi chuyến bay này về Đế Đô sao?
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt lại, tên này không sợ chết sao còn dám tới, thật sự rất dũng cảm.
Ngôn Lạc Hi gật đầu: “Ừ.”
“Thật trùng hợp.” Ánh mắt Phó Luân lướt qua bàn tay đang ôm eo thon của Lệ Dạ Kỳ, anh ta nói đầy khiêu khích: “Lạc Hi, hãy suy nghĩ những lời tối qua, không vội anh có thể đợi bất cứ lúc nào em cho tôi một câu trả lời.”
Ngôn Lạc Hi cảm thấy trên lưng đại thủ bỗng nhiên nắm chặt, nhịn không được nói: “Phó Luân, tôi bây giờ có thể……”
Thông báo của sân bay vang lên, Phó Luân ngắt lời cô: “Máy bay sắp cất cánh, anh đi làm thủ tục đăng ký, chào tạm biệt.”
Nhìn thấy anh ta xoay người rời đi, sắc mặt Lệ Dạ Kỳ trở nên cực kỳ khó coi, tinh thần bất khuất của Phó Luân khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh ôm lấy Ngôn Lạc Hi, thấp giọng nói: “Về sau nhìn thấy tên đó, cách xa một chút.”
Bởi vì được quan tâm, Ngôn Lạc Hi đắc ý, cố ý nói: “Tại sao? Bọn em cùng một đoàn làm phim, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.”
“Vậy coi hắn như người vô hình không tồn tại”
“……”