Thẩm Trường Thanh thở dài một tiếng, đưa tay ôm chặt cô vào trong ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, anh dịu dàng nói: “Anh ở ngoài chờ em, lát nữa đưa em về”
“Không, không cần, em không biết tình hình hiện tại chị Lạc Hi thế nào, nếu chị ấy bị bệnh nghiêm trọng, em phải chăm sóc chị ấy.” Cố Thiển hoảng hốt nói.
Cô không dám để Thẩm Trường Thanh tiễn nàng, vạn nhất để cho đại ca bắt gặp liền xong đời.
Ánh mắt Thẩm Trường Thanh ảm đạm, “Không sao, hôm nay anh không có hoạt động, ở trong xe ngủ một giấc, lúc nào em muốn thì ra ngoài, không cần gấp gáp”
“Trường Thanh thật xin lỗi. “Cố Thiển đột nhiên nói
Thẩm Trường Thanh sửng sốt, nhẹ nhàng đẩy cô ra, nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, hỏi: “Đang êm đẹp sao em nói vậy?”
“Anh… anh thật không dễ có thời gian ở bên em, em lại không ở bên anh, thật sự không muốn để anh ủy khuất chờ em như vậy, bởi vì nơi này của em sẽ đau.”
Nắm tay anh đặt lên trái tim, trong mắt Cố Thiển tràn đầy chân thành và tình ý.
Thẩm Trường Thanh nghiêng người, hôn lên trán cô, “Thiển Thiển, chúng ta còn nhiều thời gian, không sao, đi thôi”
Cố Thiển gật đầu, “Vậy anh về nghỉ ngơi đi, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho anh”.
“Được.”Cố Thiển lo lắng áy náy, Thẩm Trường Thanh gật đầu đáp ứng.
Cố Thiển đẩy cửa xe xuống xe, đứng ở ven đường nhìn anh quay đầu rời đi, cho đến khi thân xe biến mất dưới sườn núi,
cô mới xoay người đi về phía biệt thự.
Phòng họp của tổng bộ tập đoàn Lệ thị, bao phủ trong một mảnh khí áp trầm thấp, các vị cấp bật cao ngồi vây quanh trước bàn hội nghị hình chữ nhật, từng người sợ tới mức không dám thở mạnh một hơi.
Lệ Dạ Kỳ trải qua huấn luyện quân sự, giỏi nhất là khống chế cảm xúc, lúc này dù môi không hé một lời, cũng khiến mọi người sinh ra áp lực rất lớn.
Anh thỉnh thoảng ho nhẹ một tiếng, sức miễn dịch siêu cường ngày thường, thế mà phá lệ bị cảm.
Nghĩ đến trận mưa tối hôm qua, ánh mắt anh tối tăm khó giải thích, tay cầm bút máy nặng nề áp chế, ngòi bút cắt rách trang giấy mực phẩy ra, bỗng nhiên ngẩng đầu cắt đứt đang phát biểu phân khu quản lý, “Hôm nay hội nghị đến đây, tan họp!”
Lệ Dạ Kỳ đứng dậy rời đi, các lãnh đạo đều thở phào nhẹ nhõm.
Chu Bắc thu dọn đồ đạc xong xuôi, bước nhanh theo ra ngoài, nghe thấy anh ho khan, lo lắng nói: “Thất gia, anh bị cảm, tôi đi mua thuốc cho anh?”
“Không cần, Chu Bắc gọi điện thoại về, hỏi dì Đông hôm nay làm gì, đừng nói tôi hỏi”
Lệ Dạ Kỳ nói xong câu cuối cùng, giọng điệu và thần thái đều không khỏi khó chịu.
Tối hôm qua lúc trở về phòng, người phụ nữ vô tâm vô phế kia đã đi ngủ mất, anh càng nhìn cô càng tức giận, đi qua mới phát hiện cô đội một đầu tóc ướt nằm ngủ thiếp đi.
Trong lòng anh vừa tức vừa giận, không biết chăm sóc bản thân như vậy, không biết làm sao cô sống đến bây giờ?
Giận dỗi, vẫn là đi tìm khăn lông máy sấy, làm khô tóc của cô, lại ôm cô điều chỉnh tư thế ngủ, anh mới thay một bộ quần áo đi ra ngoài.
Chu Bắc: “……”
Cậu ta bấm số điện thoại bàn của biệt thự Bán Sơn, dì Đông liền nhấc máy.
“Dì Đông hả? Thất gia bảo tôi gọi điện thoại hỏi một chút, phu nhân đang làm gì?”
Lệ Dạ Kỳ: “……”