Phó Tuyền phải không?
Bữa tiệc từ thiện lần trước, cô vì gặp bà mà thất hồn lạc phách, thiếu chút làm trò cười cho thiên hạ.
Mà giờ phút này, hai người cứ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng gặp mặt, trong lòng cô có một sợi dây, “Tranh” một tiếng đứt ra, kéo tay Lệ Dạ Kỳ, cơ hồ là theo bản năng nắm chặt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Sau tám tuổi, người phụ nữ chỉ tồn tại trong đầu và trong mộng kia, hình dáng dần dần rõ ràng.
Đáy mắt tràn ngập sương mù, sống lưng Ngôn Lạc Hi căng thẳng thẳng tắp, vươn tay về phía Phó Tuyền, không chớp mắt nhìn chằm chằm bộ dáng dần dần hoàn hồn của người phụ nữ, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Xin chào, tôi là Ngôn Lạc Hi.”
Phó Tuyền kinh ngạc nhìn cô, oán hận trong mắt cô nồng đậm làm bà không chịu nổi, chậm rãi đưa tay, chưa đụng tới được, phía sau đã cất lên giọng nói thanh nhã của một cô gái.
“Mẹ, em trai, con không tới muộn chứ?”
Ngôn Lạc Hi phút chốc rút tay, ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp lộng lẫy đi tới…Không, quả thật nói hẳn là phụ nữ.
Trên đầu cô gái đội vương miện đá quý đen rực rỡ chói mắt, mặc váy lụa mỏng màu xanh nhạt màu bạc gai hương, trang phục hoa lệ tao nhã, lộ rõ dáng người uyển chuyển, thướt tha mê người.
Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi người này xuất hiện, người đàn ông bên cạnh vốn đang thoải mái tùy ý, cả người bỗng nhiên căng thẳng.
Cô vô thức quay đầu lại, thấy Lệ Dạ Kỳ mắt sáng như đèn đuốc nhìn chằm phía trước, đáy mắt anh bỗng nhiên khiến cô hoảng hốt.
Giờ khắc này, cô tựa hồ bị anh vứt bỏ ở bên ngoài thế giới của mình.
Một luồng gió thơm phả vào mặt, tầm mắt cô đến đâu, người phụ nữ mặc hoa quý đã đứng lại trước mặt bọn họ, thân mật kéo cánh tay Phó Tuyền, tự tại làm nũng.
“Buổi sáng bị quản gia từ trên giường đào lên, ngồi gần mười giờ máy bay, cuối cùng không có đến muộn, mẹ, mẹ đêm nay thật xinh đẹp.”
Khóe mắt và đuôi lông mày người phụ nữ đều là ý cười, chuyển mắt nhìn về phía Phó Luân, “Em trai, hôm nay rất đẹp trai, chị có thể nhìn thấy trên tin tức, bây giờ em là tiểu thịt tươi chạm tay có thể bỏng trong nước”
So sánh với sự nhiệt tình của phụ nữ, phản ứng của Phó Luân quả thực có thể nói là lãnh đạm.
Ánh mắt sâu thẳm Phó Luân xẹt qua Lệ Dạ Kỳ thất thần, chậm rãi rơi trên vào trên người Ngôn Lạc Hi đang bị đả kích, huyết sắc trên mặt cô mất hết, bộ dáng khẽ cắn môi dưới điềm đạm đáng yêu. Trái tim anh ta, hung hăng thắt lại.
Lạc Hi, nếu như ngươi không rời khỏi hắn, thống khổ chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
Dường như mới chú ý tới hai người bọn họ, trên khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của người phụ nữ lộ vẻ nghi hoặc, ánh mắt xẹt qua người Ngôn Lạc Hi, rơi vào trên người Lệ Dạ Kỳ, “Mẹ, bọn họ là?”
Phó Tuyền vẻ mặt đã khôi phục bình thường, chậm rãi giới thiệu nói: “Du Nhiên, vị này chủ tịch tập đoàn Lệ thị, Lệ Dạ Kỳ, bên cạnh là vợ anh ấy, Lạc Hi”