Lâm Ngọc Trúc trợn mắt liếc nàng ấy một cái, nàng là người sẽ tham một con dao sao?
Lúc các nàng đi qua, đúng lúc nhìn thấy Lý Hướng Vãn đã vào nhà, Chu Nam ngồi trong sân cũng cất báo trong tay đứng dậy đi tới.
Vương Tiểu Mai nhỏ giọng nói thầm: “Chu Nam đồng chí cũng là người thích xem náo nhiệt nha!”
Lâm Ngọc Trúc trầm mặc không nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào báo chí trong tay hắn.
Chu Nam trùng hợp cũng liếc nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái, giọng nói thanh lãnh lướt qua: “Đây đều là báo cũ, ngươi muốn đọc?”
Vương Tiểu Mai nhìn Chu Nam lại nhìn Lâm Ngọc Trúc, âm thầm chậc một tiếng, Chu Nam cũng là người thích đẹp?
Lâm Ngọc Trúc cười cười: “Còn có báo thừa sao?”
Chu Nam gật gật đầu.
“Vậy ngươi đọc xong có thể cho ta mượn đọc không?”
Chu Nam lại gật gật đầu.
“Cảm ơn!”
Chu Nam như cũ lại một lần gật gật đầu.
Lâm Ngọc Trúc:……
Không khí nói chuyện có chút tẻ ngắt.
Mà trong phòng đã truyền ra giọng nói chất vấn của Lý Hướng Vãn: “Trương Diễm Thu, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta và Vương Dương không minh bạch?”
Thời điểm Lý Hướng Vãn dẫn theo Lý Hướng Bắc tiến vào, Trương Diễm Thu liền có chút ngây ngốc, trong lòng đã có dự cảm không tốt.
Đối mặt với chất vấn của Lý Hướng Vãn, nàng hoảng hốt, nàng chỉ nghĩ thuận miệng nói hai câu, đem lời nói dối mình biên soạn thông qua Đổng Mật Mật truyền ra, chờ dần dần lan truyền rộng rãi, giả cũng trở thành thật.
Lúc ấy Lý Hướng Vãn nơi nào còn có tâm tình đi tìm hiểu ngọn nguồn của những lời ấy, sợ là còn đang vội vã nghĩ biện pháp giải thích với Hướng Bắc ca, chỉ là nàng không nghĩ tới, Đổng Mật Mật chưa được bao lâu đã đem lời chọc tới trước mặt đương sự.
“Ta… Ta không nói.” Trương Diễm Thu hoảng hoảng loạn loạn, trong đầu căn bản không nghĩ ra được lời giải thích, chỉ có thể liên tiếp phủ nhận.
Đổng Mật Mật đi theo phía sau vui sướng khi người gặp hoạ, tiến vào hét lên: “Sao lại không phải ngươi nói, không phải ngươi chẳng lẽ là ta nói? Rõ ràng là ngươi mắng Hướng Vãn tỷ là hồ ly tinh, bởi vì nơi nơi thông đồng với người khác mới sống dễ chịu như vậy, Hương Lan tỷ còn ngồi nghe bên cạnh đấy.”
Mà Triệu Hương Lan lúc này vẫn đang ngồi bên cạnh giường đất xấu hổ cười cười, ý vị thâm trường nhìn Đổng Mật Mật, mặt không đỏ tâm không loạn nói: “Này… Đều là lời nói suông thôi, Trương thanh niên trí thức không có ý như vậy, có thể là ngươi nghe lầm rồi.”
Đổng Mật Mật không chịu thua, vội vàng nói: “Hương Lan tỷ cùng nàng quan hệ tốt cũng không thể che chở như vậy được, ngày thường Hướng Vãn tỷ đối với ngươi cũng không kém mà.” Không thể đã ăn cơm của người ta còn giúp người khác quay về lừa dối đi.
Triệu Hương Lan một bộ dáng khó xử nhìn nhìn Lý Hướng Vãn lại nhìn nhìn Trương Diễm Thu, lại ra vẻ người hiền lành nói: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, buổi chiều còn phải làm công, mệt mỏi một buổi sáng rồi, việc này về sau coi như…”
Lý Hướng Vãn lười cùng những người này lá mặt lá trái, mím môi, bước lên trước, vung tay tát lên mặt Trương Diễm Thu.
Một tiếng bang cực kỳ vang dội truyền ra, Trương Diễm Thu đơ người, mọi người thì không dám thở mạnh.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh không tiếng động……
“Cái tát này là nói cho ngươi, ta không phải người dễ bắt nạt, không chấp nhận được ngươi tính kế sau lưng, thanh danh con gái quan trọng bao nhiêu ngươi không phải không biết đi? Nếu lại có lần sau, sẽ không chỉ là một cái tát đâu.” Lý Hướng Vãn lạnh lùng nói, sắc mặt lạnh như băng.
“Còn có nếu ngươi lại không muốn sống nữa, tốt nhất nên tìm biện pháp khác, rốt cuộc cũng bị thương một chân, nếu lại nhảy xuống sông thì không biết có chờ được người đến cứu hay không, không cẩn thận lại thật sự đem mạng ném đi.” Nói xong Lý Hướng Vãn cực kỳ trào phúng nhìn Trương Diễm Thu, “Dù ngươi có chết thật ta cũng không sợ!”
Trương Diễm Thu trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Hướng Vãn, cả người run rẩy, một lúc lâu sau mới tức giận nói: “Ngươi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì đánh ta…”
“Ý ngươi là gì? Lần trước là nàng giả vờ nhảy sông tự sát?” Không đợi Trương Diễm Thu nói xong, Vương Tiểu Mai đã bùng nổ, chỉ thấy nàng lạnh lùng trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Trương Diễm Thu.
Lý Hướng Vãn ánh mắt âm trầm, trong lòng nghĩ Vương Tiểu Mai còn không đến mức quá ngốc, chậm rì rì mở miệng nói: “Trên đường chúng ta đi xe lửa tới, Trương thanh niên trí thức chính là cố ý khoe ra thành tích vinh quang của nàng nhảy sông cứu người đấy!” Nói xong nhìn Vương Tiểu Mai, lại nói: “Tổ dân phố còn đặc biệt tặng cho nàng một bông hoa đỏ đấy!”
Vương Tiểu Mai nghe xong cơn tức trong người lại tăng thêm vài phần!