” Cả đi cả về 2km à?”
” Ơ em cộng kiểu gì 2+2 ra 2 thế”
” Hoàng Duy Dương” Nó lườm anh
” Sao thế?” Anh hơi bị ngơ ngác khi nó lôi cả họ và tên mình ra
” EM GHÉT ANH” Nó gào lên
Duy Dương chỉ biết cười một cái
Nó bắt đầu khởi động để chạy, đâu ra cái thứ không biết thương hoa tiếc ngọc như anh chứ
Nó chạy một lúc xong cũng thấy anh chạy theo, hừmm
” Em chạy nhanh vậy sao đủ sức chạy tiếp”
” Kệ em đi” Nó đang dỗi đấy
” Chạy đường dài thì chạy chậm thôi chứ”
” Anh có chạy thay em đâu mà nói”
Anh chịu rồi, vẫn chạy song song với nó, và biết ngay với kiểu chạy của nó thì sau một lúc là mệt mà, nói không nghe cơ, anh chạy theo nó nhưng vì chân dài hơn và thể lực tốt hơn nên cũng đâu có sao
Nó dừng lại thở, cảm giác không thở nổi luôn á
Duy Dương cũng dừng lại chống tay nhìn, vẫn không có ý định cho nó dừng lại
Nghỉ một lúc nó lại tiếp tục chạy, và cuối cùng nó cảm thấy đuối sức thực sự, suýt chút nữa ngã luôn ra đấy, chân lại còn bị đau một chút.
Nó dừng lại chống hai tay vào đầu gối thở dốc, mệt mỏi dã man ấy
” Em không chạy nữa đâu” Nó tỏ ra giận dỗi
” Thì về vậy…. hôm sau chạy tiếp” hừmm nó muốn tức á, đâu ra cái thứ quá đáng, lại còn hôm sau chạy tiếp nữa
” Em ở đây, không về nữa, mệt lắm”
” Vậy anh về trước đây”
” Hoàng Duy Dương” Nó gào lên ” Sao anh quá đáng thế, bảo sao không ai yêu cũng đúng”
” Nói lại xem” Duy Dương hơi nhíu mày
” EM GHÉT ANH”
” Thế giờ có về không thì bảo”
Hừmm đồ độc ác, nó rũ bỏ hết mọi thứ suy nghĩ đẹp về anh trong nó sau ngày hôm nay cho xem, anh chính là cái thứ vẻ bề ngoài quá pơ phếch nhưng không biết thương hoa tiếc ngọc mà, không biết nhường con gái gì cả
” Kệ anh, anh về kệ anh”
Nó mạnh miệng vậy chứ không dám ở lại một mình đâu, chỉ là đang mệt không đứng dậy nổi thôi
” Vậy anh về đây, bye bye”
” Go away” Nó mạnh miệng lắm
Ơ nó tưởng anh không dám để nó lại một mình chứ, sai ngờ anh quay đi thật kìa, ơ nó ngơ ngác vài giây
” Anh đứng lại cho em”
Duy Dương đứng lại, quay lại nghiêng đầu nhìn nó
” Sao nữa?”
” Em về với, nhưng mà em mỏi chân” Nó ngồi thụp xuống, trưng bộ mặt cún con nhìn anh
” Rồi sao, đừng nhìn anh bằng ánh mắt đấy”
” Em đau chân thật đấy không đùa đâu”
” Ơ anh đâu bảo em nói đùa”
” Hừmm anh về đi kệ anh”
Duy Dương cười một cái rồi tiến lại gần chỗ nó
” Nói hết ghét anh đi anh cõng em về”
Vâng anh nói bằng cái giọng có chút đùa đùa nhưng nhẹ nhàng, má nó lại bị thích, aww nó rụng tim mất thôi
” Thì hết ghét rồi” Nó cười rõ tươi
Anh cười một cái rồi khom lưng xuống cõng nó, nó chỉ chờ có thể thôi mà, hí hí thích thực sự, đã anh được trai đẹp 1m8 cõng đâu mà biết. Bên ngoài bình tĩnh thực chất nội tâm gào hét, nó cảm thấy mình quá đỉnh, hí hí mấy cái thứ này chỉ có nó nghĩ ra thôi, đau chân thì có chút đau, nhưng phần lớn là nó lười đi nữa, đã chơi mệt rồi xong còn chạy nữa ai mà đỡ lại được, thế là thay vì việc tự đi về nhà nó đã được Duy Dương cõng về, haizz đúng là sướng thật sự
” Tới hôm nay mẹ anh đã tăng thêm bao nhiêu người muốn làm con dâu rồi” Nó lại bắt đầu tò mò hỏi
“Thì chằng phải em bảo số lượt follow là số người muốn làm con dâu của mẹ anh đấy à”
” Vậy luông á hả? “
” Sao nào? “
” Em chỉ định hỏi anh có nặng không hay thôi”
” Cõng cả thế giới trên lưng thì em nghĩ có nặng không, à ý anh là người ta sẽ bảo thế còn anh thì thấy bình thường”
Nó hơi đơ mặt, ồ má suýt thì nó đang ảo tưởng
” Em nhẹ mà nhỉ?”
” Thì anh đâu bảo em nặng đâu”
Haizz kệ anh nặng hay nhẹ thì cũng phải cõng, còn nó suốt quãng đường đi chỉ có hát, hết hát thì nói, không lúc nào ngừng nghỉ cái miệng cả, hí hí vì nó đang được cõng mà
” Giả sử giờ em bảo em thích anh thì sao?”
Nó buột miệng hỏi
” Anh cũng thích anh”
” Sao anh trả lời chẳng đúng câu hỏi gì thế” Nó cau mày
” Thì ý anh là ai cũng thích anh, anh cũng thích anh, nên anh thấy bình thường”
” Em đùa đấy, em không thích anh đâu”
” Anh biết con gái nói có là không mà”
Nó muốn độn thổ quá, tự nhiên cảm thấy xấu hổ quá
” Không là không có là có chứ không là có là thế nào”
” Em nói thích anh thì tức là không thích, còn nói không thích là thích đấy”
” Vậy em thích anh đấy thì sao nào”
Duy Dương chỉ cười, nó nói xong một hồi load lại, ơ hơ hóa ra là mình bị lừa, aww ngại quá
” Đấy thích anh mà cứ chối”
” Tất cả chỉ là lừa dối, mẹ anh không nhắc anh là đừng bao giờ tin lời con gái à?”
” Có nhắc nhưng anh tin lời em nói thì sao”
“Ối trời, đừng tin em, em không đáng tin chút nào đâu, thật đấy”
” Vậy em bảo em ghét anh cũng đừng tin chứ gì”
Nó đơ mặt vài giây, hừmmm nó không biết nói gì hơn, nó quên mất là nó đang nói chuyện với ai rồi, sao nó đỡ lại được người đã đạt quán quân cuộc thi phản biện, nói gì chẳng đỡ lại được lí lẽ lại còn nhiều
“Sau ai lấy anh chắc tăng xông máu não vì tức quá mà chết mất”
” Anh thấy em vẫn bình thường mà”
Nó tính nói lại gì đấy nhưng thôi, nó đang load lại câu nói của anh và suy nghĩ một cách nghiêm túc hơn, phải chăng đây là thính ~~ đúng là con người ăn nói khôn khéo, tới thả thính con nhà người ta còn không nhận ra.