Dù sao thì nàng vẫn muốn ẩn thân, nhưng phải có thế lực đủ lớn, ở thời đại này nếu thân cô thế cô chỉ có con đường bị người giẫm đạp.
Thời gian tới đây tuy ngắn nhưng nàng cũng nghiệm ra nhiều thứ.
Ban đầu chỉ là muốn lẩn tránh sống tự tại, nhưng thời đại này không dễ như vậy.
“Ngươi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”
Tiểu Trúc lặng lẽ lui ra, cảm thấy Hạ tiểu thư có chút khác lạ.
Bụp.
Hàn Dạ Nguyệt lại bằng đường cửa sổ vào phòng Hạ Uyển Đồng, hắn cứ đứng đó nhìn nàng, vẻ mặt nàng có lẽ do mất máu quá nhiều mà suy nhược.
“Hàn vương, ngài rất thích đi cửa sổ.”
Thật ra nàng chỉ mệt mỏi, không có nghĩa là đã ngủ.
“Ngươi còn thức.”
“Đây là Hạ phủ, ngủ hay thức còn cần ngài quản?”
Hàn vương nghe lời châm chọc khó chịu thì có chút vui vẻ, vẫn có thể đả kích hắn chứng tỏ không sao.
“Ngài chỉ cần nhớ thỏa thuận của chúng ta là tốt rồi.”
Hạ Uyển Đồng nhắc nhở.
“Ngươi yên tâm bổn vương đã cho ảnh vệ bảo vệ Hạ phủ cùng Hạ tiểu thư.”
“Còn có… bổn vương muốn nhắc nhở ngươi một chút, chủ nhân cổ trùng chắc hẳn sẽ tới Thiên Quốc này. Trong thời gian này, ẩn mình đừng để người khác biết y thuật của ngươi.”
Hạ Uyển Đồng có chút bất ngờ, vậy mà hắn lại tới nhắc nàng cẩn thận.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao nàng cũng là người cứu hắn, cái này gọi là biết trước biết sau.
“Có vương gia bảo vệ, ta an tâm rồi.”
Nàng còn đang nghĩ tới việc giao cho Từ quản gia cùng Từ Huy làm, nếu thành công thì ngày tháng sau này của nàng tốt quá rồi.
“Ngươi…”
Hàn Dạ Nguyệt cảm thấy nàng có chút lạ.
“Vết thương kia có vấn đề sao?”
Nhìn cách trả lời của nàng có chút khác lạ, hắn có chút lo lắng, dù sao thương tích kia cũng vì hắn mà ra.
Hạ Uyển Đồng lắc lắc đầu đang định nói gì đó thì bị hắn cắt ngang.
“Không được, bổn vương sẽ để đại phu của vương phủ qua.”
“Ngài chỉ cần nhớ số bạc kia là đủ.”
Chợt nàng nhớ tới bạc, chỉ cần có bạc, cái gì không làm được chứ.
Nàng đang có tính toán trong lòng, cho nên không muốn tốn sức quá nhiều.
Vài cổ độc không làm khó được nàng, vốn muốn mặc kệ nhưng lại muốn Hàn Dạ Nguyệt bảo vệ cho mình.
Cho nên nàng mới tốn sức như vậy, Hàn vương ở Thiên Quốc có bao nhiêu thực lực ai ai cũng biết.
Hàn vương vụt biến mất khỏi cửa sổ, cũng không quên đóng cửa.
“Thật nhàm chán.”
Nàng lẩm bẩm.
Không lâu sau Lý ma ma nhanh chóng đi đến.
“Tiểu thư, Hàn vương cho đại phu tới chăm sóc người.”
“Hắn bị điên à?”
Nàng bật người dậy.
Bây giờ tuy chưa khuya lắm, nhưng trời đã tối, cái gì mà đưa đại phu.
“Vương gia còn đem rất nhiều rương đỏ, nói rằng chỉ có Huyện chúa mới được mở.”
Lý ma ma nhanh nhẹn bẩm báo.
Hạ Uyển Đồng bất mãn.
“Hắn đây là ý gì chứ?”
Bạc để trong rương đỏ, nhưng lại không nói gì, đây là muốn làm khó nàng.
Rương đỏ là ý muốn hỏi cưới, nhưng lại không có người hỏi, đây là muốn tạo ra tin đồn cho nàng.
Hừ, tên này là trả đũa nàng.