“Cẩn thận một chút.”
Hàn Nghệ trợn mắt nói.
“Dạ!”
Hùng Đệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa ba người lập tức chạy tới rừng cây quýt phía bên kia.
Hàn Nghệ bắt chéo hai chân, huýt sáo, một bộ dạng của các đại lão gia.
Còn Nguyên Mẫu Đơn thì lại tỉ mỉ quan sát chậu hoa tự do kia, hết sức chuyên chú.
Hai người dường như thật sự không có nói chuyện gì.
Hàn Nghệ huýt sáo một lúc, cảm thấy hơi buồn, thuận miệng hỏi: “Ây, vườn quả này của cô xây xong khi nào.”
“60 năm trước!”
Nguyên Mẫu Đơn nhìn bồn hoa, thản nhiên trả lời.
Hàn Nghệ lại nói: “Vậy là vườn quả của cô có trước, hay Vạn Niên cung có trước?”
“Cùng lúc.”
“Nguyên gia các cô đúng là biết làm ăn đấy!”
Hàn Nghệ gật gật đầu, hành động này của Nguyên gia vô cùng rõ ràng, chính là muốn kiếm tiền của triều đình, lại thấy nàng vẫn nhìn bồn hoa kia, thở dài nói: “Ta nói này Mẫu Đơn nương tử, nghệ thuật là thứ không học được, kỳ thật cũng không phân tốt xấu, nghệ thuật chính là tư tưởng, đem thứ trong đầu cô thể hiện ra ngoài thông qua phương thức mà cô mong muốn, đây chính là nghệ thuật. Tư tưởng của cô chỉ có một chút như vậy, không thể học được “bông hoa tự do” của ta, ta khuyên cô đừng phí tâm sức nữa, nhưng nói đi phải nói lại, khi tư tưởng của cô đạt đến cảnh giới như ta thì cô không cần học nữa, bản thân cô đã có thể sáng tác được rồi.”
“Không biết xấu hổ!”
Nguyên Mẫu Đơn thu hồi ánh mắt lại, hung hăng lườm Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ không chút phiền não, nói: “Nhìn đi, nhìn đi, đây chính là tư tưởng hạn hẹp của cô, tới tới lui lui chỉ có mấy câu như vậy, không biết xấu hổ, hạ lưu, vô sỉ, đây chính là một kiểu tư tưởng giam cầm.”
Mắng người cũng là tư tưởng giam cầm? Nguyên Mẫu Đơn vừa tức vừa buồn cười, nói: “Vậy ta thật sự tò mò, nếu là ngươi, ngươi sẽ nói thế nào?”
“Nếu là ta, vậy thì vô cùng có tính nghệ thuật rồi.” Nghe cho kỹ đây.
Hàn Nghệ hắng giọng một cái, nói: “Cô từ nhỏ thiếu sữa, lớn lên thiếu tình yêu, bà nội không thương, cô chú không yêu, má trái bị tát, má phải bị đấm, lừa thấy lừa đá, lợn thấy lợn đạp, trời sinh đã là giống củ tỏi, bị giã, ngày kia là quả óc chó, bị đập, cả đời là con lừa, bị quật, ngươi nói ngươi, gia gia ta dạy ngươi luyện đao, ngươi luyện kiếm, ngươi lại thượng kiếm không luyện, luyện hạ tiện, kim kiếm không luyện, luyện ngân kiếm, cho ngươi kiếm tiên ngươi không nhận, phong ngươi kiếm thần ngươi không làm, cứ mặt dày khóc lóc đến chết đòi làm kiếm nhân. Hà tất phải vậy?”
Hắn nói hết một hơi.
Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy tròn mắt há hốc mồm.
Hàn Nghệ rất vừa ý nét mặt của Nguyên Mẫu Đơn, cười ha hả nói: “Có thấy không, đây chính là tưới nước, à không, đây chính là nghệ thuật.”
Trôi qua hồi lâu, Nguyên Mẫu Đơn há miệng thở một hơi, hồi tỉnh lại, sau đó vừa cười khúc khích, vừa vội vàng nhẫn nhịn, trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: “Nói hươu nói vượn.”
“Lại nữa rồi.” Hàn Nghệ lắc đầu thở dài, nói: “Đúng là gỗ mục không thể đẽo mà.”
Nguyên Mẫu Đơn hừ nhẹ nói: “Ta thà làm gỗ mục, không làm cột cong.”
Hàn Nghệ sắc mặt ngẩn ngơ, nói: “Câu này cũng có chút nghệ thuật rồi đấy, xem như là một tiến bộ nho nhỏ đi.”
Da mặt dày giống như tường sắt vậy, đúng là đao cũng không chém được.
Nguyên Mẫu Đơn hoàn toàn không thể nói gì rồi.
Lúc này, nữ tỳ kia cũng bưng một cái khay đến, đặt trên bàn đá, thấy bên trên đặt một bình sứ lớn và một bình sứ nhỏ.
Nguyên Mẫu Đơn nói: “Nước lạnh thì không có, đây là nước quýt lạnh.”
Mức sống của người dân cổ đại không tồi a, đã uống cả nước trái cây rồi, đúng là xem thường người cổ đại rồi. Hàn Nghệ đến triều Đường lâu như vậy, vẫn chưa từng uống nước trái cây chứ đừng nói đến nước trái cây lạnh, lúc đang chuẩn bị uống, Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên nói: “Bên này là mật mía lạnh, bỏ vào trong nước quýt sẽ ngon hơn một chút.”
“Đã hiểu!”
Hàn Nghệ đặt nước quýt xuống, lại rót mật mía vào trong, sau đó uống một ngụm, chỉ thấy từ đầu lưỡi đến trong dạ dày, sảng khoái, đúng là quá sảng khoái, nhưng vị ngọt dường như vẫn chưa đủ, không khỏi cầm cái bình nhỏ đựng mật mía kia lên, ngửi ngửi, lại thè lưỡi ra liếm liếm miệng bình, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì đó, để lộ ra một nụ cười gian.
Nguyên Mẫu Đơn cẩn thận nhìn hắn, nói: “Ngươi cười cái gì?”
Hàn Nghệ cười ha hả nói: “Ta muốn hợp tác làm một mối sinh ý với cô.”
Nguyên Mẫu Đơn nói: “Sinh ý gì?”
“Đường!”
Hàn Nghệ lắc lắc cái bình sứ nhỏ trong tay.
Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu mày, nói: “Có ý gì?”
Hàn Nghệ nói: “Ý của ta chính là, ta có một kỹ thuật chế đường, ta cam đoan là hiện nay trên đời không ai có, hơn nữa đường chế ra cũng ngon hơn đường hiện tại có rất nhiều.”
“Thật sao?”
Nguyên Mẫu Đơn sắc mặt cả kinh.
Triều Đường này mới trước đó không lâu, du nhập thuật chế đường tiên tiến từ Ấn Độ, nhưng thật ra cũng chỉ có như vậy.
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Nguyên Mẫu Đơn nói: “Ngươi nói nghe xem.”
Hàn Nghệ cười nói: “Cô đang đùa ta à, ta nói cho cô nghe rồi thì ta còn làm ăn gì nữa, nhưng căn cứ vào biểu hiện của ta trước đây, cô không có lý nào lại nghi ngờ ta nha!”
Nguyên Mẫu Đơn kìm nén sự vui sướng trong lòng, nói: “Ngươi tính hợp tác thế nào?”
“Cô cung cấp nguyên liệu, ta cung cấp kỹ thuật.”
“Nguyên liệu gì?”
“Mía, lợi nhuận chia 7 -3.”
“Ta 7, ngươi 3.”
“Cô bớt bớt đi, là ta 7, cô 3.”
“Vậy thì không thể.”
Nữ nhân này vẫn đang rất ham tiền a! Hàn Nghệ nói: “Kỹ thuật này của ta là bảo vật vô giá, đến lúc đó cả nước đều phải dùng đường của ta, tiền thì không thiếu a. Nhưng mía cũng không phải chỉ có nhà cô trồng, ta có thể tìm người khác hợp tác, đây rõ ràng chỉ có lợi cho cô.”
Nguyên Mẫu Đơn nói: “Chia đôi. Nếu không thì ngươi cứ đi tìm người khác đi.”
Hàn Nghệ hơi do dự, sau đó gật đầu nói: “Được! 5- 5 thì 5 -5.”
Hắn nói là có thể tùy tiện tìm người hợp tác, nhưng kỳ thật cũng không nhiều lắm, chỉ Nguyên gia là đối tượng hợp tác tốt nhất, bởi vì hiện giờ không có luật độc quyền, hắn không có thực lực bảo vệ kỹ thuật của mình, nhưng Nguyên gia có thể bảo vệ được, dù sao bọn họ đã lũng đoạn rất nhiều kỹ thuật rồi.
Nguyên Mẫu Đơn lại nói: “Ngươi học kỹ thuật chế đường này từ đâu?”
“Học cái gì? Ta cũng không có học hành, không biết học gì hết, đây đều là ta tự sáng chế.” Hàn Nghệ nói không biết xấu hổ.
Nguyên Mẫu Đơn hơi sốt ruột, nói: “Vậy ngươi tính khi nào bắt đầu?”
Hàn Nghệ ngẫm nghĩ một chút, nói: “Chuyện này hay là đợi chúng ta về rồi hãy nói đi.”
Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, cũng cảm thấy mình đã hơi nóng vội, hiện giờ Hàn Nghệ vẫn phải biểu diễn cho hoàng đế, đâu có rảnh.
Hai người lại nói chuyện một lát, chợt cảm thấy ánh sáng đột nhiên tối đi, Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn cùng lúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy bầu trời lúc nãy còn trong xanh, chẳng biết lúc nào đã bay đến một đám mây đen.
“Trời sắp mưa rồi.”
Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn đồng thanh nói.
“Ta phải về rồi.”
Hàn Nghệ vội vàng đứng lên nói.
Nguyên Mẫu Đơn nói: “Sau sơn cốc có một con đường tắt đi thẳng đến Vạn Niên cung.”