Nha Nương nghe mà từ vẻ mặt giận dữ dần dần biến thành vẻ vui thích. Lời hay ai lại không thích nghe, hơn nữa Hàn Nghệ nói mấy câu này nửa thật nửa giả, phát huy ưu điểm của Nha Nương, còn về khuyết điểm lại không nhắc một chữ, nghe cũng không thấy giả, khóe miệng khẽ lộ nụ cười ngượng ngùng: “Thật thật sao? Ngươi thật sự cảm thấy như vậy?”
Hàn Nghệ nói: “Đương nhiên, nếu không sẽ không ở đây rồi. Bây giờ được nhìn thấy cô nương, tâm nguyện đã thành, tại hạ không quấy rầy cô nương nữa, tại hạ cáo từ trước.”
“Đợi đợi đã.”
Nha Nương vội vàng ngăn hắn lại, mỉm cười duyên dáng nói: “Công tử vất vả mới đến một lần, dù sao cũng phải để ta làm hết phận chủ nhà, bằng không, giả mẫu lại mắng ta không hiểu lễ nghĩa, công tử mời ngồi, mời ngồi.”
Giọng điệu vô cùng khách khí, so với Nha Nương vừa rồi giương nanh múa vuốt quả thật là giống như hai người vậy.
Hừ! Nữ nhân kia còn muốn mượn đao giết người, thật sự quá coi thường ta, nếu ngay cả một nữ nhân ta cũng không bình định được, ta con mẹ nó đã sớm xuyên không rồi. Trong lòng Hàn Nghệ vui vẻ, chắp tay nói: “Nếu Nha Nương đã có thành ý như vậy, tại hạ từ chối thì bất kính rồi.”
Có nữ nhân bồi tiếp, còn tốt hơn là đối diện với lưỡi đao rồi. Tuy rằng Nha Nương không có nửa gương mặt đẹp như Cố Khuynh Thành, nhưng dung mạo cũng coi là trung thượng đẳng, đáng lưu lại.
Sau khi Hàn Nghệ ngồi xuống, Nha Nương nhiệt tình pha chén trà cho Hàn Nghệ, rõ ràng là vừa rồi Cố Khuynh Thành cố ý nói không có lá trà, mượn cớ bỏ trốn.
“Nha nương vừa rồi đụng chạm công tử, thật sự xin lỗi.”
Nha Nương mỉm cười xin lỗi, ngồi xuống.
Hàn Nghệ cười nói: “Không sao, không sao, tại hạ thưởng thức nhất chính là điểm này của cô nương.”
Nói đoạn, hắn động tâm cơ, nói: “Bởi vì ta sơ suất nên không mang lễ vật theo, thật sự là thất lễ, nếu Nha Nương không ngại, thì ta liền mượn hoa kính phật, tặng túi hương này cho cô nương.”
Nói đoạn, hắn đưa túi hương qua.
Nha Nương liếc nhìn túi hương kia, khẽ cau mày nói: “Túi hương của Cố Khuynh Thành, ta mới không thèm.”
Nữ nhân ngốc ngươi, ngươi cầm túi hương này có thể chọc tức đồng nghiệp của ta nha, xem ra phải cho cô một vài ám chỉ rồi. Hàn Nghệ hơi tỏ vẻ hối hận, nói: “Vậy cũng đúng, nếu để Khuynh Thành cô nương nhìn thấy thì cũng không tốt lắm.”
Nói rồi liền làm bộ như thu tay lại, nhưng động tác cực kỳ chậm rãi.
Nha Nương nghe thấy trong mắt sáng ngời, rất nhanh vươn tay ra, cầm lấy túi thơm, cười hì hì nói: “Đa tạ công tử, mời công tử uống trà.”
Hàn Nghệ ha ha nói: “Nếu Nha Nương không ngại, ta muốn đối ẩm một chén rượu với Nha Nương, như vậy mới sảng khoái, cũng phù hợp với tính cách của Nha Nương.”
Lúc này trong sương phòng đối diện kia, Cố Khuynh Thành dạo bước trong phòng, hình như đang chờ đợi gì đó.
“Khuynh Thành tỷ, Khuynh Thành tỷ.”
Chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng gọi nhỏ.
Cố Khuynh Thành vội tiến ra mở cửa, một bóng người nhanh chóng chui vào, chính là Thảo Nhi kia.
Cố Khuynh Thành vội vàng hỏi: “Thế nào? Nha Nương có cào nát mặt của hắn không.”
Thảo Nhi lắc đầu.
Cố Khuynh Thành nói: “Vậy bọn họ có đánh nhau không?”
Thảo Nhi vẫn lắc đầu.
“Chẳng lẽ bọn họ đang cãi nhau? Không giống tác phong của Nha Nương nha.”
Thảo Nhi vẫn lắc đầu.
Cố Khuynh Thành hoang mang nói: “Vậy bọn họ đang làm gì?”
Thảo Nhi nói: “Bọn họ đang uống rượu.”
“Uống rượu?”
Cố Khuynh Thành kinh ngạc ngây ngẩn: “Làm làm sao có thể?”
Thảo Nhi nói: “Là thật đó, vừa rồi muội nhìn thấy Hoa Nhi tỷ dâng rượu vào phòng.”
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến mấy tiếng chiêng trống.
Thảo Nhi nói: “Khuynh Thành tỷ, sắp khai diễn rồi, tỷ ra ngoài xem không.”
“Đương nhiên xem nha!”
Sau khi tiếng chiêng trống vang lên, không khí huyên náo trong lầu lập tức an tĩnh lại.
Hàn Nghệ và Nha Nương cũng từ trong phòng đi ra, hai người cười nói vui vẻ, tựa sát vào nhau, thoạt nhìn thân vô cùng. Hai người lựa chọn một góc độ khá tốt ngồi xuống.
“Tài tử giai nhân?”
Hàn Nghệ nhìn xuống dưới lầu, nhìn thấy trên cái giá sau sân khấu viết bốn chữ lớn “Tài tử giai nhân”, cười thầm, cái tên dung tục như vậy cũng dám đấu với ta, chỉ nghe thôi đã không có sức hấp dẫn rồi!
Vũ đài của Hoa Nguyệt Lâu khác với vũ đài của Phượng Phi Lâu, đầu tiên là không có vải màn màu đỏ, kế đến là thấp hơn rất nhiều. Hàn Nghệ thiết kế như vậy là vì có thể chiếu cố hết mọi người xem ở phía sau, nếu quá thấp thì tầm mắt sẽ đặt ngang, khán giả phía sau có thể không xem được.
Nhưng Hoa Nguyệt Lâu không cần yêu cầu này, bởi vì bố cục khác nhau.
“Đúng rồi, Nha Nương, không biết vở kịch này là ai diễn.”
Hàn Nghệ hứng thú hỏi.
Nha Nương nói: “Còn không phải là Giáng Chân và Uyển Nguyệt sao.”
Trong giọng nói ngầm mang theo ý đố kỵ.
Hai người mà nàng nói là hai người trong tứ đại hoa khôi.
Tuy Hàn Nghệ và Nha Nương quen nhau không lâu, nhưng cũng hiểu đại khái tính cách của nàng. Tuy tính cách Nha Nương quả thật thẳng thắn, nhưng lòng ganh tỵ quá mạnh, nói: “Tại sao không để cô nương diễn?”
Nha Nương nhệch miệng nói: “Giả mẫu chê ta quá xung động, sợ ta làm hỏng việc, thế nên không cho ta diễn.”
Đổi lại là ta e rằng cũng sắp xếp như vậy, trừ phi để cô diễn xuất bản sắc, bằng không cô sẽ diễn hỏng hết. Hàn Nghệ nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cũng không thể nói như vậy, ngược lại ta cảm thấy nếu Nha Nương lên diễn, nhất định sẽ vô cùng thành công.”
Nha Nương vui vẻ nói: “Thật sao?”
Hàn Nghệ gật đầu nói: “Đương nhiên, kịch nói xuất phát từ tay ta, bản lĩnh chọn người ta cũng phải có. Nha Nương tuy tính cách có hơi xung động, nhưng tuyệt đối không phải hạng người kích động mù quáng, mà diễn kịch thì một sợ không biết diễn, hai sợ quá biết diễn.”
“Có những người quá am hiểu làm bộ làm tịch, thế nên cho người ta cảm giác rất giả dối, không thể dẫn người ta đi vào vở diễn, ngược lại những người tính cách thuần phác như Nha Nương lại vừa hay, kỹ năng diện tốt nhất chính là kỹ năng diễn thuần phác, như vậy mới cho người ta cảm giác nhân sinh trong vở diễn.”
Tri kỷ nha!
Nha Nương vui mừng đầy mặt, không thể nghi ngờ, nâng chén nói: “Không ngờ công tử lại hiểu rõ Nha Nương như thế, Nha Nương mời công tử một ly.”
Ta rõ ràng là đang lừa gạt cô, sao lại là hiểu rõ. Hàn Nghệ nâng chén cười nói: “Ta chẳng qua là ăn ngay nói thẳng thôi, cô yên tâm, sớm muộn gì cũng có một ngày, giả mẫu sẽ phát hiện cô mới là người thích hợp diễn kịch nhất.”
“Hàn công tử, Nha Nương tỷ tỷ.”
Đúng lúc Hàn Nghệ và Nha Nương chuẩn bị cùng ôm chăn ngủ, khi nâng chén uống vui vẻ, bên cạnh lại vang lên tiếng một nữ tử.
Hàn Nghệ nghe thấy âm thanh này thì trong mắt lóe lên vẻ bỡn cợt.