Tiểu Dã vội vàng nói: “Đệ… đệ không muốn diễn đâu.”
Bây giờ Hùng Đệ muốn xuất hiện trước công chúng, nhưng cậu thì không muốn nha, lén giúp bọn Mộng nhi tập luyện cũng đã rất miễn cưỡng rồi.
Mộng Đình hì hì cười nói: “Kỳ thật Tiểu Béo diễn kịch rất khá đấy.”
Hùng Đệ cười ha hả nói: “Đa tạ Mộng Đình muội muội khích lệ.”
Đúng lúc lúc này, Trà Ngũ đột nhiên đi đến, hành lễ nói: “Tiểu Nghệ ca.”
Hàn Nghệ nói: “Có chuyện gì sao?”
Trà Ngũ nói: “À, có một tên tiểu tử nói là ngài bảo nó tới nơi này làm việc.”
Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới tiểu tử tên là Đỗ Tổ Hoa ngày hôm qua, gật đầu nói: “Ngươi dẫn nó vào đây.” Nói xong lại nói với đám người Mộng nhi: “Các cô về phòng trước đi.”
“Vâng.”
Tứ Mộng lập tức quay trở về.
Hiện giờ các nàng là minh tinh đó, không phải người nào cũng có thể nhìn thấy đâu.
Chỉ chốc lát sau, Trà Ngũ liền dẫn theo tiểu tử kia đến.
“Vị này chính là đông chủ Phượng Phi Lâu chúng ta.”
Trà Ngũ đưa tay hướng về phía Hàn Nghệ nói.
Đỗ Tổ Hoa vội vàng tiến lên hành lễ nói: “Tiểu tử Đỗ Tổ Hoa bái kiến đông chủ.”
Hùng Đệ vẫy tay nói: “Đỗ tiểu ca, ngươi còn nhớ ta chứ.”
Đỗ Tổ Hoa liếc nhìn Tiểu Béo, gật gật đầu.
Hàn Nghệ cũng nhìn Tiểu Béo, rồi lại nhìn Đỗ Tổ Hoa, đột nhiên trong mắt sáng ngời, lại nói với Đỗ Tổ Hoa: “Hôm qua ngươi đã bán cái vị trí kia bao nhiêu tiền?”
Đỗ Tổ Hoa e thẹn cười nói: “5 văn tiền.” Đây đối với nó mà nói, đã rất đủ rồi.
“Không tồi.”
Hàn Nghệ cười gật gật đầu, kỳ thật hắn cảm thấy 5 văn tiền này vẫn còn ít một chút, nhưng kẻ quá tham lam, hắn cũng không thích lắm, lại quay sang nói với Trà Ngũ: “Trà Ngũ, ngươi trước dẫn nó vào trong lâu làm quen với hoàn cảnh, phụ giúp chút chuyện vụn vặt.”
“Vâng, ta biết rồi.”
Hàn Nghệ lại quay sang Đỗ Tổ Hoa nói: “Ngươi cùng vị Trà Ngũ đại ca này đi xuống đi.”
“Vâng.”
Trà Ngũ liền mang theo Đỗ Tổ Hoa đi xuống.
Hàn Nghệ lại nói với Hùng Đệ: “Tiểu Béo, không phải đệ muốn lên sân khấu biểu diễn sao?”
Hùng Đệ gật đầu thật mạnh.
Hàn Nghệ cười nói: “Được, ta đồng ý với đệ.”
Hùng Đệ nói: “Thật sao?”
Hàn Nghệ gật đầu nói: “Ta muốn để cho đệ còn được hoan nghênh hơn cả đám người Mộng nhi.”
Hùng Đệ gãi đầu ngây ngô cười nói: “Hàn đại ca, huynh đừng gạt đệ nữa, đệ đây mập mạp thế này, làm sao có thể còn được hoan nghênh hơn so với đám Mộng nhi tỷ tỷ được.”
Hàn Nghệ ha hả nói: “Bởi vì các nàng Mộng nhi không mập như đệ, ha ha.”
Hôm nay 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 sẽ nghênh đón cao trào lớn nhất. Chính là Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh bỏ trốn thành công.
Vốn dĩ chuyện bỏ trốn này cũng không có gì, nhưng nhìn thấy tình tiết vượt ngục Hàn Nghệ cấu tứ vào, đây không chỉ bỏ trốn đơn giản nữa, mà còn đem tài trí thông minh của Hùng Phi bày ra vô cùng tinh tế.
Cho nên một khắc khi Thôi Tinh Tinh thành công chạy ra khỏi Thôi gia. Toàn bộ Phượng Phi Lâu tựa như nổ tung vậy, tiếng vỗ tay như sấm, chấn động khiến cho cả tro bụi trên mái ngói xà nhà rơi xuống, tiếng trầm trồ khen ngợi cứ vang lên từng trận không ngứt.
Hàn Nghệ cũng đã sớm lường trước giờ khắc này, vì vậy ngay thời điểm này để cho Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh ôm nhau thật chặt. Bởi vì dưới loại tình huống này ngươi không thể tiếp tục diễn nữa, ngươi có nói chuyện thì lúc này chỉ sợ ngay cả bản thân cũng không nghe được.
Mọi người nhìn thấy hai vị diễn viên trên đài đang ôm nhau mà khóc, không ít người cũng vui mà phát khóc theo.
“Hàn Nghệ cuối cùng cũng không làm ta thất vọng.”
Nguyên Liệt Hổ khóc đến mức giống như có người chết vậy, quá cảm động, trông mong đến giờ khắc này thật quả vất vả mà.
Trịnh Thiện Hành ngồi bên cạnh y, vẻ mặt rối rắm, nói: “Lần tới thằng nhãi ngươi có thể đừng kéo ta ngồi chung được hay không, ngươi không sợ mất mặt, nhưng ta thì sợ mất mặt lắm đấy.”
Nguyên Liệt Hổ nức nở nói: “Thiện Hành, lời này của ngươi thật là không có lương tâm. Ta nếu như không trọng tình cảm như vậy, thì lúc trước sẽ quyên tiền cho ngươi đi làm từ thiện sao, hiện giờ ngươi lại còn chê ta làm ngươi mất mặt à, ta thật nhìn nhầm người huynh đệ như ngươi rồi.”
Trịnh Thiện Hành nặng nề than một tiếng, nói: “Ta không phải ý tứ này, thôi, ngươi cứ khóc đi, cứ khóc đi.”
Thôi Tập Nhận ngồi ở bên kia đột nhiên hừ một tiếng, nói: “Cho dù trốn ra được, thì có ích lợi gì. Tác phẩm vô tri bực này có gì mà xem chứ.” Nói xong liền đứng lên, đi ra phía ngoài.
Nguyên Liệt Hổ vội vàng nói: “Thôi…”
Trịnh Thiện Hành khẩn trương giữ y lại, sau đó lắc đầu.
Nhưng mà lúc này trong lâu đã dần dần an tĩnh lại, đồng thời cũng có một cái nghi vấn xông ra. Chính là《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 có phải đã kết dứt rồi hay không?
Không ít người đều kêu la, dò hỏi đã kết thúc hay chưa.
Chỉ thấy một tên tiểu tử hét lên: “Đông chủ chúng ta nói sẽ còn gặp lại, ngày mai mọi người đến sớm một chút.”
“Tiểu tử ngươi là ai, tại sao ta chưa từng gặp qua ngươi?”
“Dạ, ta gọi là Đỗ Tổ Hoa, là tửu bảo mới tới.”
Tiểu tử này đúng là Đỗ Tổ Hoa.
Lúc này Trà Ngũ đi ra, nói: “Các vị, các vị, Tổ Hoa nói không sai, ngày mai vẫn sẽ tiếp tục diễn.”
Trà Ngũ là gương mặt cũ, mọi người tự nhiên là tin tưởng không nghi ngờ, trong lòng vô cùng vui vẻ, mang kích động mà rời đi, thật không dễ dàng a, trước kia đều là mang oán niệm, hôm nay cuối cùng cũng được thư sướng một phen.
Kỳ thật Hàn Nghệ chuẩn bị trì hoãn phần kết một chút, nhưng thấy những người xem kia cũng không dễ dàng, thôi cứ để cho bọn họ vui sướng đầm đìa một phen, không cần tiếp tục làm cho bọn họ ngột ngạt nữa.
“Đông chủ, ta biểu hiện có tốt không?”
Đỗ Tổ Hoa đi vào hậu trường, chờ mong nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ cười nói: “Chúc mừng ngươi thành một thành viên của Phượng Phi Lâu chúng ta.”
Đỗ Tổ Hoa kích động nói: “Ngài cần ta sao?”
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Hùng Đệ ha hả nói: “Đỗ tiểu ca, chúc mừng ngươi.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Đỗ Tổ Hoa hưng phấn gật đầu liên tục.
Hàn Nghệ cười nói: “Tiểu Béo, Tiểu Dã, đệ dẫn Tiểu Đỗ đi xuống ăn một chút gì đi, hôm nay nó bận rộn một ngày, cũng đủ mệt rồi.”
“Vâng.”
Hùng Đệ nói: “Đỗ tiểu ca, ngươi đi theo ta, ta đi làm chút gì cho ngươi ăn.”
Đỗ Tổ Hoa kinh ngạc nói: “Ngươi biết làm cơm sao?”
Tiểu Dã nói: “Tiểu Béo làm đồ ăn rất ngon đấy.”
Hùng Đệ ha hả cười, vẫy tay, liền dẫn Đỗ Tổ Hoa rời khỏi.
Ba người bọn họ vừa rời đi, Lưu Nga liền tới đây, sắc mặt hơi có vẻ mệt mỏi.
Hàn Nghệ cười hỏi: “Thế nào rồi?”
Lưu Nga cười khổ nói: “Còn có thể thế nào đây, hiện giờ bọn họ kinh doanh tốt như vậy, chúng ta lại trả không nhiều lắm, bọn họ làm sao có thể nguyện ý bán.”
Hàn Nghệ ha hả nói: “Bán hay không không phải do bọn họ. Đều đã an bài tốt chứ?”
Lưu Nga gật gật đầu.
Hàn Nghệ cười nói: “Ngày mai chúng ta phải hảo hảo xem thật kỹ vở diễn này.”