Hùng Đệ nhìn thấy người này, có vẻ hưng phấn khác thường, cầm bánh nướng áp chảo chạy tới, thở gấp nói: – Huyền Đạo ca ca, huynh tìm đến Hàn đại ca đệ sao?
Người này chính là Vương Huyền Đạo. Vương Huyền Đạo mỉm cười gật gật đầu.
Hùng Đệ vẻ mặt cảm kích nói: – Lần trước Huyền Đạo ca ca huynh đã giúp đệ việc lớn, đệ vẫn luôn muốn nói với huynh một tiếng cảm ơn Nói xong y liền thật thà khom người thi lễ, nói: – Cảm ơn huynh.
Thật ra y và Vương Huyền Đạo chỉ gặp qua một lần, thậm chí ngay cả một câu nói cũng chưa từng nói, y vẫn là biết tên của Vương Huyền Đạo từ miệng Hàn Nghệ, nhưng y trời sinh tính hồn nhiên, nhiệt tình với người ngoài, một chút tâm cơ cũng không có, một tiếng Huyền Đạo ca ca này của y không phải để kết thân tạo quan hệ hoặc là một số nguyên nhân nào đó, thật sự là xuất phát từ tâm can. Kỳ thật lúc nãy Vương Huyền Đạo nghe thấy Hùng Đệ gọi mình như vậy cũng cảm thấy kinh ngạc, nói thật, y và Hùng Đệ thật sự không quen, nhưng y nghe lại có chút cảm động, bởi vì y có thể cảm nhận được tâm ý của Hùng Đệ, gật gật đầu nói: – Nhân tiện thôi mà, không cần để tâm.
– Vậy cũng không được, có lẽ đối với Huyền Đạo ca ca huynh mà nói, đó là nhân tiện, nhưng lại là giúp đệ việc lớn. Hùng Đệ lắc lắc đầu, lại lấy ra một cái bánh nướng áp chảo nói: – Huyền Đạo ca ca, huynh đã ăn sáng chưa, đệ mời huynh ăn bánh.
Đương nhiên Vương Huyền Đạo đã ăn rồi, nhưng y vẫn nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.
– Tiểu Mập, đâu có đạo lý mời người ăn sáng ở bên ngoài. Hàn Nghệ đã đi tới, cười ha hả nói.
Hùng Đệ lập tức nói: – Huyền Đạo ca ca, thật sự xin lỗi, mời vào trong ngồi.
Vương Huyền Đạo nói: – Ta ngày ngày ngồi ở trong nhà, khó lắm mới ra ngoài một chuyến, chỉ muốn đi lại bên ngoài một chút.
Hùng Đệ quay đầu lại nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ gật đầu, nói: – Các đệ mang bánh về cho Tang Mộc bọn họ trước, ta cùng Vương công tử đi bộ ở đây một lát. Hùng Đệ “ồ” một tiếng, vẫy vẫy tay với Vương Huyền Đạo, nói: – Huyền Đạo ca ca, đệ về trước đây.
Tiểu Dã cũng vẫy tay, tính cậu khá trầm lặng, vừa hay tương phản với Tiểu Mập, không phải người quen, cậu thường không thích mở miệng, nếu không phải Vương Huyền Đạo trước đây từng giúp đỡ bọn họ, đến tay cậu cũng sẽ không giơ lên.
Vương Huyền Đạo mỉm cười gật gật đầu. Dường như đối mặt với Tiểu Mập, y cũng tương đối thoải mái một chút, ít nhất khóe miệng cười cũng rộng hơn một chút so với nụ cười mỉm thường thấy của y.
Đợi khi Hùng Đệ, Tiểu Dã về đến trong viện tử.
Hàn Nghệ vươn tay ra, nói: – Mời.
– Mời.
Hai người rảo bước đến phía cuối hẻm.
Nhưng hai người đều không nói gì, không khí có vẻ hơi quái dị, đi được một lát, Hàn Nghệ mới nói: – Xin lỗi.
Vương Huyền Đạo kinh ngạc nói: – Sao lại nói câu này?
Hàn Nghệ không đáp mà hỏi ngược lại: – Không phải ngươi đến hỏi tội ta sao?
– Hỏi tội?
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: – Lời này từ đâu mà nói.
Hàn Nghệ hồ nghi liếc nhìn y một cái, nói: – Ngươi thật sự không biết?
– Ta rất ít nói dối.
Vương Huyền Đạo thành thật nói. Chẳng trách lần trước cứ bán đứng ta, thì ra là không thích nói dối à! Mịa! Nhà ngươi lừa ai thế. Hàn Nghệ nói: – Lúc đầu là ta xin ngươi cứu Tiểu Mập, bây giờ ta làm như vậy, ngươi nhất định khó làm người, dù sao quan hệ của ngươi và Thôi Tập Nhận cũng vô cùng tốt.
Vương Huyền Đạo sửng sốt, nói: – Ý ngươi nói đến chuyện này?
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Vương Huyền Đạo cười khổ lắc đầu, nói: – Ngươi thật sự không hiểu Thôi huynh. Đây là hai chuyện, huynh ấy sẽ không vì chuyện này mà giận lây sang ta. Ta chưa bao giờ vì chuyện này mà cảm thấy áy náy gì, ngươi cũng không cần. Hàn Nghệ hồ nghi liếc nhìn gã một cái, nhưng thấy y sắc mặt thản nhiên, dường như thật sự không để ý đến điều này, trong lòng khẽ thở phào. Thật ra chuyện này quả thực hắn vẫn luôn cảm thấy áy náy với Vương Huyền Đạo, nói: – Nhưng bất luận nói thế nào, chuyện này đối với ngươimà nói, việc ta làm vẫn là không phúc hậu, ta nên nói một tiếng xin lỗi với ngươi.
Vương Huyền Đạo khẽ cười, đột nhiên nói: – Hôm qua trưởng bối của chúng ta đã gặp nhau, thương lượng làm sao ứng phó với vở kịch của Phượng Phi Lâu các ngươi.
Hàn Nghệ nghe được có chút phản ứng không kịp, nói: – Vậy nên?
Vương Huyền Đạo nói: – Vậy nên ngươi có muốn biết kết quả chúng ta thương lượng ra không.
Tên này ngấm ngầm, cũng thật đúng là khiến người ta khó cân nhắc. Hàn Nghệ hồ nghi nói: – Nếu ta nói ta muốn, ngươi sẽ nói sao?
Vương Huyền Đạo gật đầu nói: – Sẽ.
– À?
Hàn Nghệ chẳng hiểu tình huống này ra làm sao, cười ngượng nói: – Vương công tử, ngươi đừng đùa ta nữa. Vương Huyền Đạo rất chân thành nói: – Sao lại nói vậy?
Hàn Nghệ nói: – Tại sao ngươi muốn nói cho ta biết?
Vương Huyền Đạo nói: – Chúng ta là bằng hữu, nếu như ngươi muốn biết, đương nhiên ta nói cho ngươi biết, với lại quân tử thẳng thắn vô tư, không có gì không thể nói với người khác.
Quân tử?
Lý do này khiến Hàn Nghệ dở khóc dở cười, nhưng phản bác không được. Ngươi cũng không thể nói Vương Huyền Đạo không phải là quân tử chứ. Thầm nghĩ, được rồi, nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng muốn xem xem ngươi muốn giở trò quỷ gì, cười nói: – Vậy được, nếu Vương công tử cảm thấy không có gì không thỏa đáng như vậy, Hàn Nghệ xin chăm chú lắng nghe.
Vương Huyền Đạo nói: – Kết quả thương lượng của chúng ta, chính là chỉ cần ngươi không quá nhằm vào chúng ta thì chúng ta sẽ không quản, còn ủng hộ những tiểu bối chúng ta đến xem kịch.
– Thật hay giả?
– Trước đó ta nói rồi, ta rất ít nói dối. Lời này cũng muốn có người tin à, ta cũng thường xuyên lừa người, nhưng ta cũng sẽ không nói ta thường xuyên lừa người a! Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, cười ha ha nói: – Ta hiểu rồi, nếu như các người cưỡng hành cản trở, có quốc cữu công ở đây, các người rất khó thành công, ngược lại sẽ càng làm càng tồi tệ, khiến nhân tình không thể không nghĩ đến các người, nhưng nếu các người không nghe không hỏi, còn chạy đến xem kịch, vậy ngược lại bách tính sẽ không nghĩ đến các người, cái gọi là quân tử thẳng thắn vô tư, cao! Đúng là cao! Nghĩ tất là do Thôi Tập Nhận nghĩ ra đúng không.
Vương Huyền Đạo kinh ngạc nói: – Làm sao ngươi biết?
Hàn Nghệ nói: – Hôm qua gã đã làm như vậy.
Vương Huyền Đạo gật gật đầu, nói: – Tuy rằng đối với Thôi gia mà nói, “Bạch sắc sinh tử luyến” này quả thực được coi là phiền toái, nhưng tạm thời sẽ không thể tạo thành tổn thương gì, việc này cần thời gian, nhưng ai có thể đảm bảo trong thời gian này sẽ không xảy ra bất cứ biến cố gì, bất luận là Vương gia chúng ta, hay là Thôi gia đều có đủ thực lực ứng đối bất cứ biến cố nào, thời đại loạn cuối Tùy, chúng ta cũng có thể tồn tại được, mà ngươi thì, có chút gió thổi cỏ lay, ngươi đều không chịu nổi, cho nên càng kéo dài nữa càng thêm có lợi đối với Thôi gia.
Hàn Nghệ cười khổ nói: – Ngươi nói rất đúng, nhưng đây là quá trình mà loại người như ta cần phải trải qua khi đang nỗ lực phấn đấu, chúng ta không thua nổi, nhưng cũng không có gì để thua, nếu không qua được thì chỉ có thể trách bản thân mình vô dụng, nhưng nếu vượt qua rồi thì ta có thể có thứ ta muốn, đây rất công bằng.
– Không ngờ ngươi nhìn thấu đáo như vậy. Vương Huyền Đạo cười, lại nói: – Vậy không biết Hàn tiểu ca có diệu pháp gì để phá giải?
Hỏi cũng thẳng thắn đấy.
Hàn Nghệ buồn bực nói: – Rốt cuộc là ngươi đến mật báo, hay là đến thăm dò tin tức.
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: – Đều không phải, ta chỉ đến xem kịch thôi. Hàn Nghệ tức giận nói: – Xem kịch, ngươi lừa ai đấy? Kịch là chính ngọ mới diễn, bây giờ ngươi đến làm gì.
– Xếp hàng!
– Xếp hàng?
Hàn Nghệ cả kinh nói: – Vương công tử, ngươi cũng xếp hàng à?
Vương Huyền Đạo nhíu mày, nói: – Không phải mọi người đều phải xếp hàng đó sao? – Ặc… hàn Nghệ gãi đầu, nói: – Ngươi nói không sai, nhưng cũng có rất nhiều người không xếp hàng.
– Đó là bọn họ, ta là ta.
– Vậy nếu người ta chen vào hàng của ngươi?
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: – Không sao hết, dù sao ta có thể vào xem là được rồi.
– Vậy nếu như vì vậy mà ngươi không vào được?
– Sẽ không xuất hiện tình huống này. Vương Huyền Đạo cười tự tin: – Dù sao ta cũng đến sớm như thế này.
– Vậy cũng đúng a.
Hàn Nghệ gật gật đầu, nhưng đầu óc hơi khó hiểu, Vương Huyền Đạo và công tử trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn khác nhau, việc này thật không thể tin nổi.