Dương lão phu nhân chỉ Dương Tư Nột, lời đến bên miệng hóa thành một tiếng thở dài nặng nề bất đắc dĩ, cất bước tiến lên.
Lúc này tên thần côn Cửu Đăng dẫn theo hai đệ tử, nhanh chóng bước lên nghênh đón, cười sang sảng, hai tay khép thành chữ thập: “A di đà phật, lão phu nhân, đã lâu không gặp.”
Câu nói này vô cùng đơn giản, nhưng cũng rất có môn đạo nha. Tăng nhân bình thường nhìn thấy Dương lão phu nhân nhấc định sẽ cung cung kính kính, e dè sợ sệt, nhưng tên thần côn Cửu Đăng này lại cứ đi ngược đường, trong ngữ khí còn mang theo mấy phần ti tiện nữa. Đây chính là tỉ mỉ, Phật nói chúng sinh bình đẳng, là một cao tăng thì nên bỏ qua hết mọi danh lợi thế tục, không thể nhìn thấy quan to thì trở nên giống một tên chân chó được, vậy ai lại tin ngươi là cao tăng gì chứ, rõ ràng là thái giám nha.
Đương nhiên, còn là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ nha.
Tất cả những thứ này còn phải được xây dựng dựa trên tính cách của Dương lão phu nhân nữa.
Dương lão phu nhân kính phật lễ, nói: “Phương trượng đại sư, đã lâu không gặp, mọi chuyện vẫn tốt chứ.”
Ngược lại trong lời nói của nàng lại mang theo mấy phần tôn kính.
“Được lão phu nhân nhớ đến, bần tăng mọi chuyện đều tốt.”
Tên thần côn Cửu Đăng nói xong lại thi phật lễ với Dương Tư Nột nói: “Bần tăng Cửu Đăng, bái kiến Dương Công.”
Dương Tư Nột này do đươc kế tập tước hiệu, vì thế dân chúng Dương Châu đều gọi ông ta là Dương Công.
“Hữu lễ, hữu lễ.”
Dương Tư Nột mặc dù không tin Phật, nhưng mẫu thân vẫn còn ở đây, ông ta dĩ nhiên không dám thể hiện quan uy ở nơi Phật môn thánh địa, hồi lễ.
Dương lão phu nhân lại cười nói: “Lão thân nghe nói gần đây Bồ Tát hiển thánh Thiên Tế Tự, rất vui mừng, tin rằng đây đều là do phương trượng đại sư công đức vô lượng mà có được.”
Tên thần công Cửu Đăng vội vàng nói: “Không dám, không dám, lão nạp chẳng qua chỉ là một thầy chùa tạm ở nơi này, có tài đức gì có thể khiến Bồ Tát hiển linh, đây đều là do dân chúng Dương Châu thành kính thiện lượng, phật duyên sâu sắc mới khiến cho Bồ Tát hiển thánh.”
“Phương trượng đại sư không cần khiêm tốn.”
Dương lão phu nhân cười ha ha nói: “Phương trượng đại sư phật pháp cao thâm, lòng đầy từ bi, thi triển thần dược cứu giúp dân chúng bốn phương, nếu không có phương trượng đại sự chỉ dẫn, ngu phụ chúng ta sao có thể thông hiểu ý của Bồ Tát chứ.”
“Lão phu nhân khen trật rồi.”
Về mặt này, tên thần côn Cửu Đăng rõ ràng là vô cùng khiêm tốn, bởi vì gã càng khiêm tốn sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy gã càng lợi hại.
Dương lão phu nhân vung tay lên, chỉ thấy hơn mười nam bộc khiêng một cái hòm gỗ màu đỏ tiến lên. Người có tiền đúng là người có tiền nha, ngay cả tiền tiêu phí cho phật cũng có thể đủ cho dân chúng tầm thường sống đến mười mấy năm.
Thần côn Cửu Đăng nhún nhường mấy câu thì cũng nhận lấy, sau đó liền mời Dương lão phu nhân tiến lên thăm viếng Bồ Tát.
Nhưng chính vào lúc này, một tiếng gào khóc đột nhiên vang lên, khiến cho xung quanh trở nên lặng ngắt như tờ.
“Hu hu hu… oa oa oa…hu hu hu…cha, mẹ, hai người chết thật thảm mà!”
Thần côn Cửu Đăng nghe thấy thì trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị.
Sắc mặt Dương Tư Nột trầm xuống, tức giận không vui nói: “Là tên nào đang ồn ào ở đây?”
Nhưng không cần ông ta đi điều tra, theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy đám người bên phải Dương lão phu nhân đột nhiên tản sang hai bên.
Dương lão phu nhân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau bức tường người là một nhóc mập mạp chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc một bộ áo ngắn vải thô, lộ ra cái bụng tròn vo, tóc tai bù xù, trên mặt bẩn thỉu, ngồi dưới đất, bụng béo hướng lên trời, lớn tiếng khóc than: “Cha ơi! Mẹ ơi! Hai người chết thật thảm mà, hài nhi bất hiếu, không thể báo thù cho cha mẹ, hu hu hu…hài nhi bất hiếu mà!”
Khóc đến vô cùng thê thảm.
Dương Tư Nột nói với hộ vệ bên cạnh: “Các ngươi còn không đuổi tiểu tử kia đi cho ta, đừng quấy nhiễu đến mẫu thân của ta.”
“Dạ.”
Dương lão phu nhân vốn tính thiện lương, nhìn thấy một đứa nhỏ lại khóc đến xé ruột xé gan như vậy, bất giác động lòng trắc ẩn, nhấc tay nói với Dương Tư Nột: “Con ta, đứa trẻ này hôm nay kêu khóc ở đây, lẽ nào con không hiểu sao?”
Dương Tử Nột ngẩn ra, nói: “Ý của mẫu thân đại nhân là người này biết hôm nay chúng ta đến, do vậy mới kêu oan ở đây?”
Dương lão phu nhân gật đầu nói: “Ta xem chừng không sai đâu.”
Bà mặc dù là một lão phụ nhân, nhưng dù sao cũng xuất thân từ nhà quan lại, cũng không cổ hủ, ngược lại tâm tư cẩn thận, tư tưởng tiến bộ, chỉ là trước nay bà không can thiệp vào công việc của trượng phu hay nhi tử.
“Vậy mẫu thân đại nhân cho rằng nên xử lý thế nào?”
Dương Tư Nột cung kính hỏi. Ông ta không phải không biết xử lý, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, chỉ vì hôm nay ông ta theo Dương lão phu nhân đến bái phật, ông ta không dám quét sạch hưng phấn của mẫu thân, cho nên cục thể phải làm thế nào còn phải được lão phu nhân dạy.
Dương lão phu nhân liếc nhìn nhi tử, nói: “Bây giờ con là Thứ Sử Dương Châu, có người kêu oan lại hỏi ta sao?”
“Dạ, con biết nên làm như thế nào rồi.”
Dương Tư Nột lập tức cho người gọi tên mập kia đến.
Dương lão phu nhân lại nhỏ giọng nói: “Con ta, đứa trẻ này không phải kêu oan lại hơn cả kêu oan, ta thấy trong đó nhất định có ẩn tình. Lát nữa con đừng khinh suất, cẩn thận đối đãi, để tránh gây chê cười.”
Bà không nói, Dương Tư Nột thật sự không để tên mập này vào lòng, bây giờ ngẫm lại thì thật sự là như vậy. Nếu tên mập này đến ngăn kiệu kêu oan, thì ông ta có thể mượn công vụ để nói, sai người dẫn tên mập này đến nha môn thẩm vấn, nhưng tên mập này chỉ khóc gào ở đây, cho nên ông ta không thể nói được, nhất định trước tiên sẽ gọi y qua, hỏi rõ nguyên do rồi mới định đoạt. Hơn nữa đây dù sao cũng là nơi công cộng, y khóc gào ở đây cũng không phạm pháp, người khác không quản được, nhưng ngươi làm quan thì không thể không quản, nhiều dân chúng đứng nhìn bên cạnh như vậy, lập tức gật đầu nói: “Dạ, con biết rồi.”