“Ta đã đánh giá cô quá cao rồi.”
Huyết Yêu không nói thêm lời nào nữa mà rời đi, mặc cho Trúc Chi có gọi thế nào, hắn cũng chẳng thèm quay lại nhìn cô một cái. Hẳn là lần này cô đã thực sự chọc giận hắn mất rồi. Giọng nói của hắn vừa có chút châm biếm, lại vừa có chút thất vọng như thế, lẽ nào người đó thật sự là một người khác và cô đã hiểu lầm tất cả mọi chuyện.
Trúc Chi thả mình xuống giường, đôi mắt vẫn còn nhìn bóng dáng Huyết Yêu rời đi. Vậy mà cô đã không nhận ra, vậy mà thời gian qua cô đã ôm lấy đau khổ và tuyệt vọng. Nhưng nghĩ lại hắn cũng không thể trách cô được. Khi ấy cô bị trúng độc, đầu óc đang mụ mị, lại nhìn thấy người mình yêu ôm hôn người khác, sao cô có thể chịu được, sao cô không thể hiểu lầm cho được.
Nguyệt Trinh đợi Huyết Yêu đi rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm. Ả đã thoát khỏi sợi dây vô hình mà Huyết Yêu tạo ra. Ả run giọng nói:
“Chủ nhân suýt chút nữa khiến thuộc hạ đứng tim mà chết. Cái tên đó lạnh như đá, sao thuộc hạ có thể yêu hắn và hôn hắn được. Thuộc hạ thà chết còn hơn. Thuộc hạ không biết về hắn nhiều, nhưng với kinh nghiệm bao năm lăn lộn trong thế giới ngầm, thuộc hạ đã nghe được vài điều về người đàn ông đó. Hắn chưa bao giờ rung động với ai cả.”
Trúc Chi cười khổ. Cô đã không suy xét kỹ càng. Trái tim đau khổ đã lấn át lý trí vốn dĩ rất tỉnh táo của cô. Cô không kịp nghĩ đến chuyện gì cả, chỉ ôm khư khư cái viễn cảnh kia. Rõ ràng Huyết Yêu không phải kiểu người có người trong lòng, ngay cả Tố Nga khi ấy còn bị hắn cự tuyệt. Hắn đã từng nói bản thân không muốn dính dáng đến chuyện tình yêu nam nữ. Bởi vì tình yêu chính là yếu điểm của người ta, tình yêu có thể khiến họ trở nên yếu đuối và dễ bị đả kích nhất.
Trúc Chi vừa mang cảm giác có lỗi với Huyết Yêu, vừa như thoát khỏi gánh nặng vô hình trong tim mình. Hơi thở đã không còn nặng nề khi đối mặt với Nguyệt Trinh nữa, lòng đố kị trước đó cũng tan thành mây khói. Cô sẽ tìm gặp Huyết Yêu và nói chuyện với hắn sau. Trước mắt cô muốn biết tình nhân của Nguyệt Trinh là ai.
Trúc Chi khoanh tay trước mặt và hỏi Nguyệt Trinh:
“Vậy cái người hôm đó là ai? Cái tên cả gan đóng giả Huyết Yêu và hôn ngươi ấy?”
“Là người quan trọng với thuộc hạ, là người mà thuộc hạ đem lòng yêu rất lâu, là thần ban điều ước Diệu Khang.”
“Thân ban điều ước là thằng cha Bụt kia ấy hả? Anh ta tên Diệu Khang?”
Nguyệt Trinh gật đầu rồi nói tiếp:
“Sau hôm ấy, thuộc hạ không cách nào liên lạc được với anh ấy. Thuộc hạ tưởng anh ấy bị Huyết Yêu giam giữ vì đã không hoàn thành nhiệm vụ được giao.”
Trúc Chi giải thích giúp Huyết Yêu:
“Anh ấy không phải kiểu người bắt giam bạn bè chỉ vì người đó không hoàn thành nhiệm vụ đâu. Nhưng Diệu Khang đã không quan mình chính đại khi dùng khuôn mặt của Huyết Yêu để hôn chị, đúng không? Em đã tưởng chính Huyết Yêu và…”
Trúc Chi không nói hết câu, nỗi xấu hổ đang dâng trào từ đáy lòng và cô nghĩ nên giữ riêng cho mình, không cần phải cho người khác biết cô đã trải qua thương tổn như thế nào.
Nguyệt Trinh nắm lấy bàn tay của Trúc Chi và trao cho cô một ánh mắt đầy cảm thông, như thể ả đã hiểu cô đã trãi qua những gì. Nếu người nhìn thấy Diệu Khang cùng người phụ nữ khác thân mật, thì ả cũng sẽ phát điên lên. Ả hiểu được Trúc Chi phải đau lòng thế nào, phải kiềm chế ra sao mới có thể đối mặt với ả một cách bình thường.
Nguyệt Trinh càng nghĩ về tình yêu của Trúc Chi, ả càng ưu phiền. Trúc Chi yêu thầm Huyết Yêu, ả không biết hắn có đáp lại tình cảm ấy hay không, nhưng có vẻ hắn không từ chối cô một cách rõ ràng, hoặc hắn từ chối mà ả không biết.
Nguyệt Trinh siết chặt bàn tay của Trúc Chi và chân thành nói:
“Thuộc hạ sợ sợi tơ hồng nghiệt duyên sẽ khiến hai người có số phận như cha mẹ của ngài. Nhưng nếu có cách nào giúp được cả hai ở bên cạnh nhau, thuộc hạ nguyện hy sinh cả tính mạng. Thuộc hạ mong chủ nhân thực sự có được hạnh phúc.”
Trúc Chi treo chọc Nguyệt Trinh:
“Chị hy sinh tính mạng thì còn ai ở bên cạnh Diệu Khang của chị nữa?”
Nguyệt Trinh cúi đầu xấu hổ. Trúc Chi không khách khí mà hỏi luôn:
“Chuyện của chị và Diệu Khang là thế nào? Em cũng tò mò muốn biết ruốt cuộc chị và tên Bụt đó biết nhau ra sao.”
Huyết Yêu đang ngồi bên trong mật đạo, trên tay cầm cuốn sách cổ đã lấy từ Nguyệt Trinh khi trước. Bây giờ hắn mới biết vì sao Trúc Chi lại nói những lời tuyệt tình như chuyện cô không muốn gặp lại hắn nữa. Cô cho rằng giữa hắn và Nguyệt Trinh kia thật sự có gì đó với nhau. Cô quả là khiến hắn có chút thất vọng. Nhưng vẫn còn một người khiến hắn tức điên lên, chính là cái tên Diệu Khang kia.
Theo kế hoạch, Diệu Khang phải ở lại nhà Huyết Yêu trông chừng nhóm Trúc Chi khi cô cứu Triều Nghê trở về. Vì hắn đang có công chuyện khác gấp gáp hơn, nên đã rời đi ngay khi trông thấy Vô Ảnh đến và muốn đi cứu Hoàng Anh. Hắn đã nhường lại cơ hội “giải cứu mỹ nhân” cho Vô Ảnh, Nguyệt Trinh có nhiệm vụ tháp tùng Vô Ảnh đến đó.
Huyết Yêu đã tưởng Diệu Khang ở đây trong chừng Trúc Chi, nhưng không, khi hắn trở về thì đã thấy Trúc Chi và Nhất Uy trúng độc, Diệu Khang lại chẳng thấy đâu. Hắn còn tưởng y đã gặp chuyện gì, nào ngờ y dám dùng khuôn mặt của hắn để hôn người đàn bà đã xa cách từ lâu của y.
Chẳng khó để Huyết Yêu suy đoán người mà Nguyệt Trinh hôn ngay trong nhà của hắn là Diệu Khang. Bởi vì hắn biết chuyện tình lâm li bi đát của y với người đàn bà của mình. Dù hắn chưa từng gặp nàng ta thì hắn cũng được biết về chiếc nhẫn đặc trưng của y. Mà chiếc nhẫn ấy đã được y trao lại cho nhân tình.
Huyết Yêu không ngờ người mà Diệu Khang luôn tìm kiếm bấy lâu nay lại là Nguyệt Trinh. Đáng lý hắn nên chú ý chiếc nhẫn trên ngón tay của ả mới phải. Càng nghĩ hắn càng muốn giết chết Diệu Khang. Y không thể dùng khuôn mặt của mình hôn lấy người đàn bà của y hay sao.
Đúng lúc ấy, Diệu Khang xuất hiện trước mặt Huyết Yêu với vẻ hớt hãi rõ rành rành. Y túm lấy ống tay áo của hắn và tru như điên mấy lời vô nghĩa:
“Huyết Yêu, thiệt là hay khi được gặp anh. Tôi đang định tìm anh tâm sự đây. Anh biết chuyện gì không, tôi đã…”
Huyết Yêu hất văng Diệu Khang lên trời mà không thèm nghe cho hết câu. Sau đó hắn trói y trên cao bằng sợi dây ma thuật màu đỏ. Bao nhiêu nỗi bực tức hắn đều muốn phát tiết lên người Diệu Khang, hắn gầm lên:
“NGƯƠI DÁM DÙNG KHUÔN MẶT CỦA TA HÔN NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA NGƯƠI? TA SẼ GIẾT NGƯƠI, NÀNG À.”
Diệu Khang lúc này mới biết chuyện xấu mà mình đã làm. Y dám dùng khuôn mặt của Huyết Yêu và hôn lấy Nguyệt Trinh. Y không hiểu làm sao mà hắn biết được sự tình, nhưng sát khí trong lời nói của hắn không thể là đang đùa. Y lắp bắp kinh hãi:
“Tôi là thần tiên đó nha, anh không thể giết tôi được.”
“Ta có thể khiến ngươi biến mất mà không một ai biết được. Ngươi không phải không biết ta là người thế naod.”