So với bốn thuộc hạ cấp cao, không tính Tịnh Đan, y chỉ xếp thứ ba, đứng trên Tịnh Ngôn nếu so bì sức mạnh chiến đấu. Cho nên khi thấy Vô Ảnh đánh ngang hàng, có khi còn có thể nhỉnh hơn Tịnh Uyển, y mới trở nên lo lắng và căng thẳng. Một bên đánh với Linh Đàm, một bên vẫn luôn để ý những gì xảy ra xung quanh. Y biết Nhất Uy vừa đánh bại một thuộc hạ cấp cao, chính cậu cũng bị thương ít nhiều. Chỉ sợ Tịnh Uyển của y lành ít dữ nhiều. Y phải làm gì đó mới không mất thêm một người nào khác.
Tịnh Mẫn bỏ mặc Tịnh Đan chóng chọi với đám thủy quái, dù gì gã cũng gần như thoát khỏi sự truy đuổi gắt gao của đám thủy quái, nhưng bấy nhiêu cũng đủ giúp y có thêm thời gian chạy đến bên cạnh Tịnh Uyển.
Tịnh Mẫn biết thanh lưỡi hái trong tay Vô Ảnh là Huyết kiếm, biết Tịnh Uyển thể nào cũng muốn có được nó bằng mọi cách (tức nhiên có cả việc giết chết chủ nhân hiện giờ của Huyết kiếm là Vô Ảnh). Y cũng biết Huyết kiếm là một thanh kiếm huyền thoại khó bị đánh bại hơn nếu nó và chủ nhân của nó thật sự hợp nhất thành một. Mà y không biết cái tên Vô Ảnh đó đã thực sự thuần phục thanh lưỡi hái đó hay chưa. Y không thể để Tịnh Uyển gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Tịnh Mẫn dùng cây phất trần muốn đánh lén Vô Ảnh, có như vậy anh mới bị hai thanh kiếm của Tịnh Uyển làm cho bị thương. Đương nhiên y không biết rằng đối thủ của mình đã rượt theo mình sát nút. Linh Đàm dùng cái đuôi của mình quất mạnh vào lưng Tịnh Mẫn khiến y rơi từ trên trời xuống đất, mặt úp xuống đất, tư thế không được đẹp cho lắm.
Linh Đàm phát tiết nói lớn, có thể nghe được giọng của gã khi đang ở trong bộ dạng thuồng luồng tinh cao hơn bình thường gấp mười lần:
“Đối thủ của ngươi vẫn còn đang còn sống đấy, tên nhóc.”
Tịnh Mẫn giận giữ đứng bật dậy. Trên đời này y ghét nhất bị gọi là “tên nhóc”, “thằng nhóc” hay bất cứ cái biết dạnh nào có ý nghĩa đại loại như thế. Chẳng khác nào Linh Đàm đang không coi bản thân y ra gì, trong mắt của gã y chỉ như một tên ngốc hay sao. Y phi người lên cao, cả người đang đối diện với cái đầu của thuồng luồng tinh.
Tịnh Mẫn thét lớn, làm như y sợ bản thân nói nhỏ thì tên thuồng luồng tinh không nghe được:
“ĐỪNG CÓ MÀ TỰ Ý GỌI TA LÀ TÊN NHÓC NÀY TÊN NHÓC NỌ. KHÔNG BIẾT AI LỚN CÁI ĐẦU HƠN AI ĐÂU, TÊN TO XÁC.”
Tịnh Mẫn hả hê khi thấy bộ mặt xị xuống của thuồng luồng tinh. Rõ ràng Linh Đàm cũng không mấy thích thú khi bị người khác gọi là tên to xác. Cho đáng đời gã, ai bảo gã cứ gọi y bằng cái biệt danh “tên nhóc” đó.
Tịnh Uyển dồn chưởng lực vào hai thanh Hắc Bạch kiếm, khiến chúng trở nên khó kiểm soát và mạnh hơn một cách bất thường. Vô Ảnh không chịu đựng không nổi nên đã lãnh trọn chưởng lực của ả. Anh văng ra xa, dài đến nổi Tịnh Mẫn khó mà nhìn thấy anh đang ở đâu.
Tịnh Uyển vui mừng thích thú rượt theo. Ả chắc mẻm rằng anh sẽ không thể nào sống sót, hoặc anh không thể nào không bị thương nặng thêm khi lãnh trọn chưởng lực mạnh mẽ của ả. Không mấy ai thoát khỏi cái chết nếu như trúng một chiêu đó của ả đâu. Ả tự tin lắm.
Nhưng một lần nữa phải nói rằng: May mắn lại không hề mỉm cười với ả một chút nào cả. Có lẽ ngay từ đầu ả đừng nên theo phe Quý Nhậm mới phải. Một người mạnh như ả, chưa từng trải qua những trận thua trông thấy như ả làm sao biết được ý chí chiến đấu của người ta có thể thắng cả chút thương tổn cỏn con (trong trường hợp của Vô Ảnh, thương tổn của anh không hề cỏn con chút nào).
Vô Ảnh vẫn đứng đó cười một cách ngang ngược, như thể cái chiêu vừa rồi của Tịnh Uyển chỉ như đang gãi ngứa cho anh mà thôi. Dù ả trông thấy rõ ràng môi của anh sưng vù, máu me be bét, ngay cả quần áo trên người cũng dần dần tan nát lộ cả da thịt bên trong.
Tịnh Uyển tức tối lắm. Ả chưa bao giờ gặp tên nào lì đòn hơn anh, trong lòng ả vừa xuất hiện vài tia cảm phục mà đáng ra ả không được phép nghĩ đến. Người đàn ông trước mặt quá ngầu, quá tuyệt vời, quá chính nghĩa. Nghĩ lại, khi anh thấy bộ dạng này của ả, anh vẫn luôn gọi ả là “cô bé”, điều đó có nghĩa anh chấp nhận con người thật này của ả trong khi có hàng tá những tên khác nghĩ ả chỉ là một kẻ lập dị. Người duy nhất mà ả biết luôn chấp nhận con người của ả chỉ có Tịnh Mẫn và Quý Nhậm (dù đôi khi ả bắt gặp ánh mắt khinh bỉ nhẹ nhàng của ngài mỗi lần thấy ả cùng Tịnh Mẫn tình tứ).
Tịnh Uyển không hiểu nổi mình nữa. Đáng ra ả phải kết liễu anh ngay bây giờ, đáng lý ra ả phải nắm lấy cơ hội chiếm lấy thanh Huyết kiếm kia mới đúng. Nhưng tự dưng ả lại buột miệng nói:
“Tại sao ngươi lại cố gắng hết mình như vậy? Tại sao hết lần này đến lần khác ngươi bị thương nghiêm trọng mà không chịu từ bỏ đi.”
Vô Ảnh vô tư nói:
“Nói như thể cô em chưa bao giờ cố gắng vì một điều gì đó quan trọng vậy. Bạn bè của anh đang ở sau lưng của anh. Nếu như bản thân anh đây ngã khụy ngay lúc này, ai sẽ bảo vệ họ chứ? Nói tóm lại, anh sẽ không thua em đâu, cô bé.”
Tịnh Uyển nhìn vào đôi mắt của Vô Ảnh mà hỏi:
“Tại sao ngươi lại không hề ác cảm với bộ dạng này của ta? Tại sao vẫn gọi ta là cô bé. Những người khác luôn gọi ta là tên bán nam bán nữ, luôn nhìn ta với ánh mắt chế giễu đầy khinh thường.”
Vô Ảnh hít một hơi thật sâu, không biết nên trả lời câu hỏi của ả đàn bà kia hay không. Anh chợt nhìn thấy sự chân thành của ả, sự chân thành mà anh không tài nào hiểu được sao lại có thể xuất hiện trên bộ mặt gớm ghiếc (có thể trong lúc này khuôn mặt lòe loẹt kia cũng không quá gớm ghiếc) của một đối thủ như ả.
Tự dưng hai người đang tranh giành đánh một trận sống chết, Tịnh Uyển lại đột nhiên trở thành một người mang đầy tâm sự, khiến cuộc chiến phải tạm thời dừng lại trong vài phút. Vô Ảnh không biết thời gian tạm ngừng này kéo dài được bao lâu, nhưng anh nghĩ ít ra cũng nên trả lời cho Tịnh Uyển. Có như thế anh mới không thấy sự buồn bã của ả khi hỏi anh cái câu ấy, có như thế trận chiến của họ mới lại bắt đầu.
Vô Ảnh nói nhỏ nhẹ:
“Cô em có thể có thân xác của một thằng đàn ông, nhưng tâm hồn của cô em lại muốn sống là chính mình. Anh rất đặc biệt khâm phục quyết định này của em, dù biết sẽ gặp nhiều đàm tiếu, vẫn chọn làm chính mình. Nếu chúng ta còn sống sót trong trận chiến này, anh nhất định giúp cô em hoàn thành tâm nguyện trở thành một cô nương như em hằng mong muốn.”