Trúc Chi sài lầm khi nghĩ như vậy. Hồ ly tỏ ra không thích thú với việc chạy tiếp lắm, nó đang nhìn trực diện vào cô. Nếu như Trúc Chi không thử ngó ra đằng sau, cô sẽ không tài nào biết đôi mắt nó đang nhìn cô như nhìn một con mồi béo bở nào đấy. Bàn tay cầm Thượng Nguyệt càng lúc càng nắm chặt hơn.
Hồ ly lao vào Trúc Chi với tốc độ ánh sáng, mà cô không thể né tránh. Nó vồ lấy và đè bẹp cô xuống lề đường. Dùng cái mũi ngửi lấy ngửi để trên người cô và mở miệng toang cho cô một vết cắn thật sâu.
Trúc Chi nhanh chóng gầm lên. Phải, cô đang dùng Vọng Âm đánh lùi hồ ly ra khỏi người mình. Nó có vẻ sửng sốt vài giây khi biết âm thanh đó là gì. Một hồ ly lâu đời không thể nào không nhận ra đó là Vọng Âm.
Đúng lúc Trúc Chi dùng Vọng Âm, trên người cô bắt đầu chảy máu mũi, nhiều đến mức Nhất Uy đã dùng giấy lau thế nào cũng không hết. Đây là lần đầu Nhất Uy thấy hiện tượng này. Trước đây cô có đau đớn khi nhìn thấy điềm báo, chưa bao giờ chảy máu cả.
Nhất Uy lo lắng, không chỉ có cậu mà còn có cả Thanh Lâm và Thiên Thanh. Chẳng hiểu vì sao đang nói cười vui vẻ thì cô trở nên như thế.
Nhất Uy lập tức tạm chia tay hai anh em, cậu muốn đưa cô đến bệnh viện xem sao. Thiên Thanh nhất quyết đòi đi chung, nhưng Nhất Uy kịp hối thúc bác tài xé chạy xe đi nhanh nhất có thể.
Nhất Uy không đưa Trúc Chi đến bệnh viện mà đưa cô về nhà cô, bác tài xé còn hỏi đến ba lần:
“Con có chắc đưa cháu bé ấy về sẽ tốt hơn không?”
Nhất Uy biết cậu hoàn toàn chắc chắn về chuyện này. Cậu cần một chuyên gia có thể biết chính xác điều đang diễn ra – một chuyên gia chữa lành, Huyết Yêu.
Đáng tiếc, Huyết Yêu không dễ gặp. Cậu chỉ đành đưa Trúc Chi về tìm Tiểu Bạch và nhờ nó đi gọi Huyết Yêu về đây.
Nhất Uy gặp Vô Ảnh ngay tại cổng nhà Trúc Chi, không kịp chào hỏi nhau câu gì, cậu đã buộc Vô Ảnh cùng đưa Trúc Chi vào trong nhà. Căn nhà trống trơn, không thấy Tiểu Bạch đâu cả.
Vô Ảnh hỏi nhanh:
“Chuyện gì vậy?”
Nhất Uy cắn môi:
“Máu chảy không ngừng, em không biết nguyên nhân. Trước đây, chị ấy thấy điềm báo mà có bao giờ chảy máu đâu.”
Vô Ảnh bắt mạch tượng của Trúc Chi, vạch đôi mắt ra xem xét một hồi. Sau cùng, anh dùng một tay truyền thần khí vào đỉnh đầu của cô, hy vọng kéo cô về thực tại.
Nhất Uy hồi hộp chờ đợi điều gì đó xảy ra, nhưng Vô Ảnh dường như không giúp ích được gì. Bằng chứng là máu đã tràn ra hai bên lỗ tai của Trúc Chi.
Trúc Chi vẫn còn đang vờn mồi. Hồ ly đang ở dạng nguyên thể, đáng lý cô phải dễ dàng tiêu diệt được nó hơn chứ. Cô bắt đầu nghi ngờ đây không còn là giấc mơ mà thật sự cô đã bị thế lực nào đó kéo linh hồn ra khỏi thể xác và đến nơi này, như cái cách thần lửa gọi cô.
Trúc Chi cuối cùng cũng kéo mũi tên bắn về phía hồ ly. Một mũi tên bắn trúng đuôi, nhưng mũi tên ấy lập tức bị thiêu rụi, hồ ly chẳng hề bị thương gì cả. Cô bắt đầu sốt ruột khi không làm gì được.
Vô Ảnh không thể chạm vào linh hồn của cô. Anh lo lắng:
“Em ấy tưởng mọi chuyện diễn ra bên trong đầu là sự thật. Chúng ta cần giúp ẻm nhận ra đó chỉ là điềm báo.”
“Mọi lần gọi tên là chị ấy tỉnh lại rồi.”, Nhất Uy lo đến tái xanh mặt mũi. Cậu chưa từng chứng kiến cảnh tượng này trước đây.
“Lần này khác, kẻ mà ẻm nhìn thấy trong điềm báo là một kẻ mạnh. Rút cuộc mấy ngày qua Huyết Yêu kèm cặp em ấy thế nào chớ, không dạy em ấy phải tỉnh lại như thế nào ư?”
Nhất Uy nôn nao hỏi:
“Bây giờ làm sao?”
“Anh khó mà biết kẻ mà Trúc Chi đang đối mặt là ai. Chính vì vậy, anh cần phải tìm Huyết Yêu trở về ngay.”
Nhất Uy gật đầu. Vô Ảnh biến mất trong một cái chớp mắt.
Nhất Uy thấy Trúc Chi đang dãy dụa một cách đau đớn và kể cả mắt của cô cũng bắt đầu chảy máu. Nhất Uy căng thẳng đến mức chân tay run rẩy, vì cậu không có cách nào giúp cô ấy.
Lúc này, thần kiếm xuất hiện kịp thời, thần kiếm nói:
“Phượng khí của em có thể chữa lành. Nhưng anh không chắc nó kéo dài được lâu.”
Nhất Uy nhanh chóng đặt tay lên đỉnh đầu của Trúc Chi. Cậu truyền phượng khí vào người của cô, như cách mà Huyết Yêu đã dạy trước đó. Nhờ vậy, Trúc Chi đã được cầm máu, máu trong tai, mũi, mắt không còn chảy ra một cách mất kiểm soát nữa.
Dùng quá nhiều thần khí khiến Nhất Uy hơi kiệt quệ, cậu ngã xuống bên cạnh Trúc Chi. Cậu chưa kịp lấy lại tỉnh táo đã thấy cơ thể Trúc Chi bị dội lên cao, cô hét lên kinh hoàng. Khi ngã xuống đất, Nhất Uy vừa thấy bụng cô loang máu, như vừa bị đâm xuyên qua. Cậu gọi to tên của cô, lại vô ích. Cậu cảm thấy hơi thở của cô đang yếu dần.
Một lần nữa, Nhất Uy lại cố gắng tâp trung vào phần phượng khí, muốn chữa thương tích cho Trúc Chi.
Trúc Chi vẫn đang tử chiến với hồ ly. Vừa rồi, cô mất cảnh giác nên bị hồ ly đâm một nhát vào bụng. Cơn đau truyền tới khiến cô hoảng loạn, càng nhận định đây không phải là điềm báo. Cô cũng vừa hay đâm hồ ly một nhát vào đuôi, lần này có vẻ nó bị thương.
“Hắc Ma.”, Trúc Chi gào lên. Cây trâm hình phượng bay vào tay cô, cựa quậy như muốn xông pha.
Trúc Chi đang phân vân, không biết nên dùng Hắc Ma chiến đấu hay không.
Hắc Ma cao giọng:
“Dùng ta giết nó. Hắc Ma ta giết được bất cứ sinh vật nào trên cõi đời này.”
Trúc Chi rất phân vân, nên dùng Hắc Ma hay là không dùng nó đây. Một khi dùng Hắc Ma, có nghĩa cô đã đồng ý sử dụng nó vào mục đích giết chóc.
Hắc Ma giục giã:
“Dùng ta hoặc ngươi sẽ chết, ngài chủ nhân ngu muội.”
“Không dùng ngươi giết người được.”
Trúc Chi nghe Hắc Ma nói giọng mỉa mai:
“Nó đâu phải là người, nó là một hồ ly. Ngươi giết nó bằng vật gì đi nữa, một mạng khác của nó sẽ hồi sinh. Trừ phi ngài dùng ta để giết nó.”
Hồ ly bắt đầu thôi miên trí óc của cô, khiến cô buông cây trâm Hắc Ma xuống đất.
Lúc này, có một tên khác xuất hiện, gã đeo mặt nạ hình thú, kì quái, đứng giữa hồ ly và Trúc Chi. Thì ra, con người bị rượt đuổi lúc nảy là gã biến thành. Dường như gã không nhìn thấy cô mà chỉ thấy hồ ly.
Gã vừa cười vừa nói, coi bộ rất đắc ý:
“Cuối cùng mày cũng lộ mặt, hồ ly nghìn năm. Tao tìm mày hơi khó à.”