“Nếu ngươi có cái bớt màu đỏ trên cổ ta còn nghĩ ngươi chính là đứa bé đó, bởi vì ngoài Thủy Hà ra chỉ có đứa con gái của muội ấy mới sử dụng được Thượng Nguyệt. Đừng nói với ta những lời nhảm nhí như việc ngươi nuốt viên minh ngọc nên mới sử dụng được nó. Thượng Nguyệt có linh tính nó biết chọn chủ nhân của mình, ngươi phải có cái gì đặc biệt thì nó mới cho ngươi sử dụng được, nếu không ngươi đã tan biến mà chết chứ đừng mong cầm được nó.”
Trúc Chi thừa cơ hỏi:
“Đứa bé đó có dòng máu lai, có nghĩa Thủy Hà đã có thai với người phàm sao? Cha của đứa bé là người mà cô đã đổ oan – Hữu Lực?”
Du Hồn lắc đầu nói:
“Không phải. Thủy Hà mang thai với kẻ khác không phải Hữu Lực. Ta không biết kẻ đó là ai chỉ biết lần đó Thủy Hà rất căm giận hắn cũng căm giận đứa bé trong bụng. Muội ấy không muốn sinh đứa bé ra bởi vì muội ấy nhận ra nguy cơ trùng trùng. Chắc có lẽ đứa bé có sinh khí, hoặc chắc có lẽ tình mẫu tử của muội ấy quá lấn át lý trí nên muội ấy đã trốn một nơi thật xa để sinh đứa bé ra.”
Du Hồn nói xong nhìn một lượt mọi người đang đứng đó, rừng mai được Huyết Yêu khôi phục lại trong vòng một nốt nhạc bằng thần lực của mình,vì thế Du Hồn được một lần nữa nhìn ngắm nó. Ả nhớ có lần Nhậm Tuyền nói rất thích rừng mai, nếu được ngồi dưới gốc cây mai nhâm nhi ly trà và chơi một ván cờ với tri âm tri kỉ của mình thì chẳng còn gì khiến hắn thích thú hơn. Du Hồn khẽ mỉm cười, ả nhắm mắt nhớ lại khuôn mặt của Nhậm Tuyền một lần nữa.
Dù Hồn quay sang nói với Nhậm Tuyền:
“Cho dù quay lại đoạn thời gian đó, ta vẫn sẽ yêu chàng. Chỉ có điều ta sẽ không lầm đường lạc lối, không đi sai đường nữa. Ít ra sẽ không để chàng hận ta đến chết.”
Du Hồn cầm lấy mũi tên Thượng Nguyệt ghim vào cánh tay ả lúc nảy, ả không chần chừ thêm một phút mà đâm mạnh vào mắt trái của mình khiến tất cả mọi người đứng đó đều không thể phản ứng kịp. Trúc Chi bị ngăn cản bởi cái bàn nên không chạy tới chụp lấy cánh tay của ả kịp lúc, Huyết Yêu không ngờ Du Hồn lại ra tay với bản thân như thế.
Du Hồn rơi xuống đất nằm đó, Trúc Chi thấy thân thể của ả bắt đầu tan ra thành những hạt nhỏ li ti màu trắng bắt đầu từ ngón chân, máu từ mắt trái của ả chảy xuống một vùng. Ả cười nhìn lên cành mai phía trên và nói:
“Có lần chàng nói với ta chàng rất thích được đứng dưới rừng mai ngắm nhìn nó, được nhâm nhi ly trà với tri âm tri kỉ. Ta đã tự tưởng tượng viễn cảnh đó, đương nhiên tưởng tượng ta là tri âm của chàng.”
Mắt phải của Du Hồn rơi nước mắt, có lẽ ả đang hồi tưởng lại đoạn thời gian mà ả cũng với Nhậm Tuyền ở bên nhau, dù rằng ả phải thú nhận chỉ có một mình ả thấy hạnh phúc còn chàng thì căm ghét. Du Hồn nói tiếp:
“Không ngờ có một ngày ta chết dưới rừng mai bên cạnh chàng.”
Nhậm Tuyền đứng xoay lưng với Du Hồn nên không thấy được dáng vẻ vừa thương tâm vừa chua xót lại vừa có chút hạnh phúc của ả. Chàng cũng nhìn lên phía trên bầu trời, một màu vàng rực rỡ chiếu sâu vào tâm hồn của chàng khiến chàng có chút thanh thản. Nhậm Tuyền quyết định nhìn người đàn bà mà chàng căm ghét lần cuối, chàng thấy ả dường như sắp tan biến. Chàng vội ngồi xuống cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng đưa lên gò má mình. Môi run run như không tin vào hành động tự tử của ả.
Trúc Chi không hiểu ánh mắt mà hắn đang nhìn Du Hồ là loại cảm giác nào, là vui mừng khi ả chết hay vui mừng cho ả an lòng mà ra đi thanh thản và hành động của chàng là gì khi chính miệng chàng nói căm ghét ả. Trúc Chi nghe Nhậm Tuyền gọi tên:
“Nhã Quyên.”
Du Hồn nắm chặt lấy tay chàng – người đàn ông mà ả yêu thương hết mực nghẹn ngào nói:
“Nếu ta không phải thần tiên, nếu ta chưa từng làm điều có lỗi với chàng, chàng sẽ yêu ta chứ?”
Nhậm Tuyền không ngăn được nước mắt đang trào ra từ đôi mắt ấy, chàng đang đau lòng sao, không phải chàng hận người đàn bà này suốt những năm qua hay sao. Sao trông thấy nàng sắp tan biến lại không cầm nổi sự đau lòng này. Nhậm Tuyền nói giọng run run:
“Ta tha thứ cho nàng… Ta thật sự đã tha thứ cho nàng từ lâu, Nhã Quyên.”, Nhậm Tuyền khóc ngất từng tiếng một.
“Nghe được chàng nói như vậy, cho dù không còn tồn tại trên đời này nữa, ta rất mãn nguyện rồi.”
Nhậm Tuyền ôm lấy thân trên chưa tan biến của Du Hồn vào lòng mình không cần kiềm lại tiếng nấc nghẹn:
“Thật ra ta mới là người đã tự lừa mình dối mình, Nhã Quyên. Ta đã không muốn có cảm tình với nàng, ta đã ngăn trái tim này đừng rung động với nàng. Bởi vì nàng là kẻ giết hại nghĩa mẫu của ta, giết bằng hữu của ta, còn là người độc ác. Ta chạy trốn không phải chỉ vì chạy trốn khỏi nàng, ta…”, Nhậm Tuyền dùng một tay nâng đầu của Du Hồn lên và nói tiếp, “Ta… còn muốn chạy trốn cảm tình mà ta dành cho nàng. Mặc dù nàng độc ác, nhưng trái tim của ta không phải sắt đá mà không cảm động với tấm chân tình của nàng đối với mình. Ta thật sự đã hy vọng chúng ta cùng nhau chơi một ván cờ như những đôi nhân tình bình thường, chỉ là nàng biết đấy hận thù không cho phép ta làm điều đó với nàng.”
Nhậm Tuyền nhìn Huyết Yêu cầu xin:
“Không có cách nào cứu nàng hay sao?”
Huyết Yêu nói thật lòng:
“Ta thật sự không muốn giết ả, nếu không ta đâu có hoàn thành tâm nguyện được gặp ngươi một lần của ả. Chỉ là ả đã tự hủy hoại mình, mũi tên Thượng Nguyệt một khi đã đâm vào đôi mắt trái của ả sẽ khiến ả tan biến mãi mãi vào Hư Vô Động .”
Du Hồn nói với Nhậm Tuyền:
“Cái chết của ta không thể so với tội lỗi của ta. Cứ để cho ta trả giá những chuyện mà ta đã làm. Nhậm Tuyền, biết được tấm lòng của chàng với ta, ta đã mãn nguyện rồi không yêu cầu thêm gì nữa. Kiếp sau nếu ta được đầu thai, ta mong chúng ta sẽ là một đôi phu thê bình thường.”
Du Hồn nói xong với Nhậm Tuyền liền quay sang nói với Huyết Yêu:
“Đa tạ, Huyết Yêu công tử đúng là như trong lời đồn: một người không tư lợi, một người có tâm hồn rộng lượng ngời ngợi cho dù với kẻ thù vẫn luôn cho họ đường lui. Ta đã gây khó dễ với công tử nhiều lần, nhưng công tử vẫn giúp người như ta hoàn thành tâm nguyện. Ta sẽ nói với công tử một bí mật, đứa con của Thủy Hà không được phép tồn tại trên nhân thế, nếu nó vẫn còn sống công tử phải giết chết nó, nếu không thiên hạ ắt đại loạn, có người vẫn đang đi tìm nó khắp nơi… Tiểu…”
Du Hồn chưa kịp nói hết lời đã tan biến hoàn toàn, Nhậm Tuyền bần thần nhìn vào khoảng không vô định mặt buồn rười rượi. Chàng đứng dậy cầm trong tay mũi tên Thượng Nguyệt và nhìn vào Huyết Yêu, chàng nói:
“Ta đã trú ngụ bên trong chiếc gương lâu như thế, đến Đổng Cô cũng không biết, tại sao ngài lại biết được mà gọi được ta?”
Tiểu Bạch nhảy ra ngoài khoe chiến tích:
“Là ta đã giúp ngài ấy lôi huynh ra đấy.”
Trúc Chi nói to:
“Tiểu Bạch?”
“Tỷ có nhớ em đã nói Huyết Yêu giao nhiệm vụ rất quan trọng cho em không? Em có thể nhìn ra một linh hồn đang ký sinh ở bất cứ nơi đâu mà, thế nên em đã nói với ngài ấy về việc Nhậm Tuyền tồn tại song song với chiếc gương đồng. Và em đã giúp ngài ấy lôi anh ấy ra khỏi gương, tụi em vẫn ẩn nấu một chổ trong lâu đài, Huyết Yêu dặn chúng em hiện ra lúc biết chắc bên mình sẽ thắng.”
Đổng Cô nói với giọng không thể tin được:
“Huynh ấy tồn tại trong tấm gương sao ta lại không cảm nhận được?”
“Là do muội không ăn linh hồn của ta Đổng Cô à, ta còn biết đi đâu được cơ chứ.”
“Ra là vậy.”, Đổng Cô thầm nói nhỏ.
Nhậm Tuyền rút cuộc quyết định một chuyện không mấy khó khăn đối với chàng, chàng nói:
“Nhã Quyên đã tan biến, ta cũng không muốn tiếp tục làm ma nữa. Các người đừng khuyên ta nữa, hy vọng kiếp sau ta và nàng ấy sẽ lại đoàn tụ.”
Nhậm Tuyền dứt khoát đâm mũi tên vào trái tim của mình đã bị Huyết Yêu ngăn lại kịp lúc, hắn nói:
“Linh hồn của ngươi không bị tan biến bởi mũi tên đó đâu, đừng cố quá.”
Nhậm Tuyền xấu hổ không ngước mắt nhìn ai cả, thấy vậy Huyết Yêu an ủi:
“Linh hồn của Du Hồn sau khi tan biến sẽ bị đày vào cỏi hư vô mãi mãi, ả ta sẽ không được đầu thai sang kiếp khác, nếu ngươi thật sự muốn ở bên ả như vậy ta có thể giúp ngươi một chút.”
“Hãy giúp ta.”, Nhậm Tuyền nói một cách dứt khoát. Huyết Yêu lôi ra một bích hoa sen và bảo Nhậm Tuyền vào trong đó, khi nào xong xuôi hắn sẽ đưa Nhậm Tuyền đến đoàn tụ với Du Hồn.