“Nàng nói dối. Chính nàng ngày hôm ấy đã dùng máu của mình cứu mạng ta nhờ vậy ta mới sống sót, cũng chính nàng nói không sợ khuôn mặt ta. Ta có thể hiểu được nàng giận ta bởi vì ta bắt nàng rời khỏi vị tỷ tỷ kia của nàng, nhưng ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng báo đáp nàng bù đắp cho nàng.”
Tuyết Mai cướp lời:
“Ta đã nói với huynh rất nhiều lần, người cứu huynh không phải là ta, người mặc y phục hình hoa mai khi ấy không phải là ta. Hôm ấy ta đã mặc y phục của tỷ ấy – hình áng mây, còn tỷ ấy mặc y phục của ta – hình hoa mai.”
Trúc Chi suy đoán:
“Chị và Tuyết Vân là gì của nhau?”
“Tuyết Vân là tỷ tỷ ruột của ta.”
“Như vậy hình đám mây trên y phục của Tuyết Vân rồi, tôi đã thấy y phục của cô ấy khi thấy xác của cổ.”
Nhãn Đan mở to mắt không muốn tin vào sự thật, gã cố gắng nói một câu sau cùng:
“Không thể nào, ta không thể nào không phân biệt được nàng và cô ta..”
“Ngày hôm cứu huynh, tỷ tỷ đã mặc y phục của ta. Huynh lúc nào cũng nói ta không nhận ra người mà ta yêu, ta nghĩ huynh mới là người đó, vĩnh viễn không nhận ra người đã cứu mình, người mà ngươi dành tình cảm thật sự là ai, cố gắng bắt ta về đây cố gắng lấy được tình cảm của ta. Ta nói cho huynh biết, ta ở bên cạnh huynh bởi vì ta sợ huynh làm hại chàng. Huynh không biết sao, ta là người đã nói cho chàng biết chổ ở của huynh.”
Tuyết Mai nói chữ “chàng” nghe rất êm tai, không chứa một tia tức giận nào. Trúc Chi nhận thấy đôi mắt của Tuyết Mai khi cô ấy nói đến Kim Quy rất đỗi dịu dàng, đó đích thị là ánh mắt dành cho người mình yêu. Tuyết Mai còn bồi thêm một câu khiến Nhãn Đan đau như chết đi sống lại:
“Huynh còn tự tay giết chết tỷ ấy – giết chết người huynh yêu.”
Nhãn Đan nghe Tuyết Mai nói vậy mắt liền nổi gân hận không thể giết chết cô. Cô đã chọc đúng nổi đau của gã, gã đã vờ không nghĩ đến chuyện đó, gã đã vờ mọi chuyện Tuyết mai nói không đúng, gã vờ như Tuyết Vân không phải là người mà gã đã yêu. Nghĩ đến cái chết của nàng, nghĩ đến trước khi chết nàng đã nói với gã:
“Tha cho con của muội, thằng bé chỉ là người vô tội, huynh cứ giết chết một mình muội thôi.”
Thảo nào gã thấy giọng nói của nàng nghe thân quen như thế, thảo nào nàng không tỏ ra sợ hãi khi gặp mắt hắn như thế, thảo nào gã không thể nào xuống tay với thằng bé mới vừa chào đời như thế, thảo nào gã lại đau lòng cả một thời gian sau cái chết của nàng như thế. Gã còn tưởng rằng gã chỉ có lòng trất ẩn khi giết người phụ nữ sinh đẻ thôi, không ngờ người đó mới là người trong lòng gã. Gã đã làm gì, gã đã đan tâm giết nàng, mà còn giết rất dã man không màn đến ánh mắt van nài của nàng, cũng tại gã muốn Kim Quy phải đau khổ dằn vặt cả đời.
Gã nhìn lên trời gầm lên, tiếng gầm nghe bi thương làm sao. Trúc Chi không biết nên có tâm trạng nào trong lúc này: Cô vừa chán ghét gã vì những chuyện độc ác mà gã đã làm, nghĩ coi Kim Quy lúc đó đang thi hành án đương nhiên khi phát hiện ra gã là hung thủ gây ra bao nhiêu án trong thành sẽ truy đuổi tiêu diệt gã rồi, vậy mà gã lại ôm mối thù giết chết người thân của Kim Quy; cô lại vừa cảm thương cho gã, phải đau đớn dằn vặt như thế nào khi phát hiện chính mình là kẻ đã giết chết người mình yêu.
Trúc Chi không nỡ nhìn gã nữa, cô nói với Tuyết Mai:
“Vậy người giết chị không phải Kim Quy?”
“Đương nhiên không phải.”
Nhãn Đan nhắm mắt không muốn nghe Tuyết Mai nói một lời nào nữa, biết cô phản bội mình không đau khổ bằng biết gã chính là người giết chết Tuyết Vân. Giờ đây khi gã biết được Tuyết Mai vốn dĩ không phải là người trong mộng của gã, gã cũng không cón cảm thấy có lỗi với cô khi trong lòng mình còn vương vấn ánh mắt đầy ám ảnh của Tuyết Vân hằng đem vẫn thiêu đốt trái tim gã.
Tuyết Mai dường như không mấy quan tâm đến cảm xúc của Nhãn Đan, cô tiếp tục nói sự thật, những sự thật đau lòng:
“Là ta tự giết chết chính mình. Tỷ tỷ của ta đã chết, ta cũng không còn muốn ngày ngày nhìn thấy gương mặt kinh tởm của hắn nữa. Ta van xin Kim Quy đem tro của ta chôn cùng với mộ của tỷ ấy.”
Trúc Chi hỏi:
“Nếu chị là phượng hoàng vậy Tuyết Vân cũng là một phượng hoàng chứ? Sao Kim Quy không hồi sinh cô ấy giống như Huyết Yêu đã làm với chị?”
Tuyết Mai đau khổ trả lời:
“Tất cả đều tại cứu hắn.”
Nhãn Đan nghe vậy liền dỏng tai nghe ngóng. Tuyết Mai tiếp tục luyên thuyên một hơi dài:
“Tỷ tỷ của ta lương thiện, thấy người gặp nạn liền cứu giúp, nhưng vết thương trên người hắn ta quá nặng không thể cứ băng bó lại là được, hắn ta lại là một tên yêu tinh. Ta đã nói cứ mặc kệ hắn ta, nhưng tỷ tỷ là một người cố chấp muốn giúp hắn. Tinh lực của phượng hoàng vẫn chưa ổn định vậy mà trích máu cứu hắn, đã thế chị còn.. chị còn..”
Nhãn Đan cầm bả vai của Tuyết Mai hỏi dồn:
“Nàng còn làm gì nữa?”
“Tỷ tỷ đã dùng viên ngọc phượng hoàng đã tu luyện mấy trăm năm để cứu sống ngươi. Nhưng ngươi đã giết tỷ ấy, ta hận ngươi, ta vĩnh viễn hận ngươi. Ngươi có biết khi ta biết ngươi đã giết tỷ ta đã phải cố gắng như thế nào mới ở lại bên cạnh ngươi không. Ta rất kinh tởm ngươi.”, Tuyết Mai gạt tay Nhãn Đan ra khỏi vai mình, cô cười một tràng dài trông không giống nụ cười dịu dàng của một thiếu nữ lắm, mà nụ cười ấy chứa một nửa sự hận thù một nửa lại đầy đắc ý, “Ta phải thay chị ấy báo thù. Ta đã gửi mật thư cho chàng biết nơi ở của ngươi, rồi tự kết liễu chính mình, tiếc là chàng không giết được ngươi. Dù vậy, ta cũng rất toại nguyện khi ngươi bị giam giữ cả đời.”
Nhãn Đan đến lúc này phun ra một ngụm máu, gã nhìn trời gầm lên khiến mái ngói bị hất bay, cuồng phong kéo đến, mây đen vây kín cả bầu trời. Gã yêu tinh than khóc, trái tim gã đau đớn khôn nguôi. Gã nhìn trời đang kéo mây đen như lòng gã – cũng đầy giông bão tội lỗi.
Huyết Yêu lo ngại kéo Trúc Chi ra đằng sau mình. Bạch Lam nhanh tay gông cổ Nhất Uy ra sau Nhãn Đan. Nhất Uy chưa bao giờ thấy mình vô dụng như vậy, cậu rất tức giận nhưng không biết phát tiết ra làm sao.
Nhãn Đan mặt nổi đầy gân xanh, gã rất tức giận, gã bị người bên cạnh phản bội đã đành, còn biết được chính mình đã giết nàng ấy. Gã muốn ai đó bị trừng phạt, là ai, là ai đáng bị trừng phạt hơn gã. Gã hận Tuyết Mai không nói cho gã biết chuyện Tuyết Vân là người đã cứu gã ngay từ đầu, hận Kim Quy đã cướp đi người mà gã yêu thương, gã hận nhất vẫn là gã. Nước mắt rơi từ đôi mắt đỏ kinh dị ấy, Tuyết Mai vẫn lạnh lùng nhìn gã.
Trúc Chi xót thương cho gã một chút, không biết nên tiến đến an ủi gã không, chỉ sợ gã đang điên máu lại hại đến cô; Huyết Yêu vẫn đứng đó chưa phản ứng gì hết; Bạch Lam đã lấy từ đâu một con dao nhỏ đặt lên cổ Nhất Uy từ lúc nào, cô ta đang đợi thời cơ xuống tay với Nhất Uy; họ chỉ lo dán mắt vào Nhãn Đan mà không một ai trong số họ nhìn thấy hành động của Bạch Lam.
Nhãn Đan lao nhanh vào bóp cổ Tuyết Mai, gã muốn cô phải trả giá trước; sau đó giết chết tên tiểu tử Nhất Uy rửa hận thay cha của nó; rồi sau cùng sẽ tự kết liễu đời mình, gã muốn xuống nơi cửu tuyền gặp nàng, muốn xin lỗi nàng hy vọng nàng tha thứ cho gã.
Tuyết Mai không có năng lực chiến đấu, một mặt cô chỉ là một phượng hoàng chưa tu luyện đủ công lực; mặt khác tro của cô được đựng trong túi gấm chứa bùa chú, nhờ Huyết Yêu mới khôi phục phượng khí, vẫn chưa thể nào chiến đấu với ai. Khi cô bị Nhãn Đan bóp cổ, cô không có năng lực chống trả, chỉ biết đứng im chịu trận, nhưng cô không nao núng một chút nào, ánh mắt cô kiên định lạnh lùng nhìn gã như nhìn kẻ thù của mình, không một chút nào sợ chết.
Huyết Yêu không cho phép Nhãn Đan thực hiện ý đồ của mình, hắn rút cây quạt ra lướt đến bên hai người gạt tay Nhãn Đan ra khỏi người Tuyết Mai, cô ngã xuống nền đất. Trúc Chi nhào tới với tốc độ tia chớp đỡ lấy Tuyết Mai và dìu cô sang giường ngồi nghỉ.
Bạch Lam thấy chủ nhân của mình đã ra tay cũng không khách khí muốn đoạt mạng Tuyết Mai, ả khinh thường Trúc Chi chỉ là người phàm sẽ không đánh thắng được ả. Ả lao vào đâm vào ót của Trúc Chi một nhát dao, Nhất Uy gấp rút hết lên:
“Ngân Chi cẩn thận.”