Đương nhiên Thần Phong học viên không có ý định bảo vệ Lăng Vân, nhưng bởi vì sự việc này có liên quan rất lớn, nhất định phải tìm những người thân thích trong gia đình của đương sự và những vị cao thủ tiền bối tới, đưa ra cho họ một câu trả lời làm họ vừa ý, để cho họ quyết định sẽ xử Lăng Vân như thế nào.
Sau khi đã bố trí ổn thỏa mọi thứ, Phó viện trưởng mới lấy giọng, dùng Âm công, khiến cho tất cả những người trong giới tu luyện ở Thần phong học viện đều nghe thấy: “Mộng tiểu thư đã trở về chứng thực, những lời Thần Nam nói đều là thật, Lăng Vân mới thực sự là hung thủ”
“Ầm”
Tin tức vừa rồi giống như một quả đạn oanh tạc, lập tức khiến cho cả Thần Phong học viện náo loạn, vô số tiếng thét vọng lên.
“Giết chết hắn”
“Giết chết đồ súc sinh”
“Thật là không có nhân tính, đúng là kẻ máu lạnh vô sỉ mà”
“Thất đại cao thủ thật đáng thương, mỗi người đều là những thanh niên kiệt xuất, nếu như không phải là Lăng Vân đánh lén thì Mộng tiểu thư nhất định có thể cứu cả bảy người ra rồi! Thật đáng buồn! Thật đáng giận! Phải báo thù cho những người đã mất, nghiêm khắc trừng trị hung thủ”
“Giết chết tên súc sinh, thật là ích kỉ, thật mất nhân tính mà!”
Tất cả mọi người đều giận dữ, lớn tiếng chửi rủa, hận một nỗi không thể lập tức tìm Lăng Vân chém thành trăm mảnh. Thần Phong học viện lúc này vô cùng náo loạn, tiếng chửi rủa tiếng nghiến răng vang lên không ngớt. Đặc biệt là những học viên của Thần Phong học viện, vì là trên ‘sân nhà’ nên họ càng không cần phải kiêng nể gì.
Rất nhiều học viên không biết phòng của Lăng Vân ở chỗ nào. Vì thế hàng nghìn người đã lao về chỗ ở cũ của Lăng Vân, may mà Phó viện trưởng đã nhìn thấy trước mọi việc, nếu không thì Lăng Vân chưa kịp nói gì thì có lẽ đã bị chém nát.
Mọi người giận dữ tột độ vì tìm không thấy Lăng Vân, bọn họ không có chỗ nào để trút bỏ giận dữ, cuối cùng đành đập nát nơi Lăng Vân đã từng sống.
Ngày hôm nay, thành Tội Ác có thể nói là đại loạn, trên khắp các đường phố đều thấy bóng người, những tiếng chửi rủa Lăng Vân, đến cả gia đình hắn – Thập đại tu luyện thế gia ở đại lục là Lăng gia cũng trở thành cội nguồn của tội ác.
Tin tức được truyền tới tất cả các nơi ở đại lục thông qua bồ câu đưa thư, những sóng gió lớn nổi lên tại thành Tội Ác, trở thành điểm nóng để toàn đại lục bàn luận.
Thảm án ở vùng đất chết cuối cùng đã lộ rõ chân tướng, kẻ được mọi người tôn sùng là thanh niên anh hùng lại là một kẻ đại gian đại ác, điều này khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng căm phẫn.
Đương nhiên có một số người không dám lớn tiếng, dĩ nhiên là do bọn họ xấu hổ. Những người này khi mới bắt đầu đã cùng với Lăng Vân có ý tiêu diệt Thần Nam. Trong lòng bọn chúng không phải không nghi ngờ những điều mà Lăng Vân nói nhưng những thói xấu đã có từ khi sinh ra khiến cho bọn chúng vui vẻ tiến hành việc làm nhỏ nhen đó. Trong những tiếng bàn tán như sóng dậy của mọi người, có một số người đã lặng lẽ lủi mất.
Những cơ sở làm việc và cả những điểm buôn bán của Lăng gia ở đây đều bị những người đang phẫn nộ này đập nát.
Tới tận ba ngày sau, mọi người mới dần dần bình tĩnh lại, cho tới lúc này, một vấn đề mà mọi người không thể không đưa ra, đó chính là án oan của Thần Nam.
Bây giờ đã chứng minh được những lời Thần Nam nói đều là thật, có điều, kết cục của vị anh hùng thật sự này thật sự là rất thê thảm.
Thần Nam sau khi đã hộ tống Mộng Khả Nhi ra khỏi vùng đất chết, không ngừng bị thế lực của Lăng gia truy sát, chết đi sống lại trong đại sơn, nhưng sau đó lại bị tất cả mọi người trong thành Tội Ác nghe theo lờI Lăng Vân xem chàng là một ác ma. Vô số người trong giới tu luyện đã xông vào đại sơn bao vây chàng khắp nơi, cuối cùng Thần Nam đã xông ra ngoài trong muôn trùng nguy hiểm như vậy, nhưng kết quả thì sao?
Vị anh hùng thật sự bị hàm oan, đã phải chịu sự đối xử bất công như vậy, không một ai tin tưởng mình, chàng đại chiến tại thành Tội Ác một mình chống lại vô số cao thủ của Lăng gia. Chàng có tấm lòng bác ái, muốn báo thù cho những người bạn đã mất, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng chàng là một ác ma, vô số cao thủ trong thành đều tấn công vào chàng, khiến cho người anh hùng thật sự đã phải ôm hận ra đi.
Mọi người lúc này vô cùng thương xót, người anh hùng thật sự đã bị oan uổng mà chết, còn kẻ đại gian đại ác, ngày trước lại còn được hưởng sự khen ngợi của người đời. Vô số người cảm thấy vô cùng xấu hổ, không thể chấp nhận được những lời nói và hành động của mình khi trước.
Anh hùng thật sự Thần Nam đã để lại nỗi tiếc thương vô vàn trong lòng tất cả mọi người. Có một số nhân sĩ trong giới tu luyện đã bắt đầu suy nghĩ: Từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy một anh hùng nào có thể sống lâu, chẳng nhẽ những anh hùng thật sự thì không thể nào tồn tại được ở trên đời.
Những tu luyện giả trong thành Tội Ác bắt đầu suy nghĩ sám hối, mọi người đều cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Mộng Khả Nhi đã trở thành một tiên tử thánh khiết trong mắt người đời, nhưng cái tên của vị anh hùng Thần Nam thật sự đã khắc sâu vào lòng người. Danh tiếng của cả hai người đều đã đạt đến một độ cao nhất từ trước tới nay, trở thành điểm nóng gây chú ý nhất trong số những thanh niên cùng trang lứa, chỉ có điều ‘người chết’ khiến cho mọi người phải hoài niệm.
Trong vùng núi sâu, sau khi biết được tin tức từ Tử Kim Thần Long, Thần Nam cũng gầm rú lên giống như nó: “Wào…ha ha…ta cảm động quá, ta muốn khóc…ta thật sự đã trở thành…anh hùng….! Wào…ha ha ha”.
“Wào…ha ha ha”
Thần Nam và Tử Kim Thần Long đều la hét điên cuồng, điều kì diệu của vận mệnh quả khiến người ta phải vui mừng, ác ma và anh hùng thật sự chỉ cách nhau có một sợi tơ. Công sức của mấy ngày liền có thể nói là không hề uổng phí một chút nào.
“Wào…tiểu tử, tất cả mọi tội danh của ngươi bây giờ đều đã được rửa sạch, đã trở thành một anh hùng. Đừng quên công lao của ta đó, ngươi cần phải báo đáp cho ta thật tốt”
“Ta không cần cái thứ anh hùng đó. Thời đại này, anh hùng thật sự không sống lâu được. Hi hi ..tuy nhiên, dù gì cũng đã bị mọi người ‘thần hóa’ rồi, thì ta cũng không nên phụ lại tấm lòng tốt của họ. Ta cần phải chuẩn bị một chút, ra khỏi núi đi làm ‘Thần’, hưởng thụ cái khoái cảm được mọi người hành lễ sùng bái”.