Lão tổ Đồng gia chắp tay cao giọng nói:
– Kính chào thánh tử!
Hai người khách sáo một phen, lão tổ Đồng gia nói rõ ý đồ đến, mắng Đồng Lâm thúi đầu, tỏ vẻ Trưởng Tôn Lương giết hay lắm, tiêu diệt một đứa không nên thân thay cho Đồng gia. Lão tổ Đồng gia xin lỗi nhiều lần mới xin phép đi.
Lúc sắp đi lão tổ Đồng gia mang theo Liễu Mộ Vũ, có lẽ vì muốn trút giận lên nữ nhân này. Một cây làm chẳng nên non, Đồng Lâm muốn dã chiến, ngươi không biết thà chết không theo sao?
Lăng Hàn không hề đồng tình với cái chết của Đồng Lâm, nhưng Liễu Mộ Vũ sẽ khai sự thật ra, hắn lại thêm một kẻ địch.
Trưởng Tôn Lương giết người, nhưng Đồng gia dám trả thù gã không?
Đương nhiên là tìm Lăng Hàn.
Một ngày sau tiệc rượu tàn, Trưởng Tôn Lương lệnh cho thanh niên tóc đỏ tự mình lái xe đưa Lăng Hàn, Nữ Hoàng về, đủ thấy quy cách rất cao.
Chờ mọi người trở lại việc xảy ra trong tiệc rượu truyền khắp Hắc Nguyệt giáo. Hễ là gia tộc Trảm Trần đều nghe tiếng Lăng Hàn, Nữ Hoàng. Trong trạm dịch chỉ có số ít vài đội biết Lăng Hàn mạnh mẽ đến mức nào, bọn họ không đồn rộng rãi.
Các thế lực lớn điều tra lai lịch của Lăng Hàn và Nữ Hoàng, thiên tài như vậy sao bỗng nhiên chui ra được?
Trước khi chưa rõ ràng tình huống các thế lực lớn không dám đưa ra điều kiện chiêu lãm, lỡ hai người này là thánh nữ, thánh tử của đại giáo thì ngươi chẳng khác nào tên hề.
Lăng Hàn, Nữ Hoàng về chỗ ở. Nhóm Mạo Thư Ngọc chạy tới hỏi thăm tình huống, đảo nổi đối với bọn họ là cấm địa, nhưng càng không đi được càng khiến người tò mò.
Lăng Hàn buồn cười, đám người này ở trong mắt người khác là thiên tài thế mà tò mò như con nít.
Đừng nói bọn họ, Long Cao Phi cũng rất tò mò, muốn hỏi cho rõ. Khi Lăng Hàn, Nữ Hoàng quay về Long Cao Phi giả bộ tình cờ đi ngang qua, hắn thấy thế thầm lắc đầu.
Lại qua một ngày, Trưởng Tôn Lương chạy đến tham thảo võ đạo với Lăng Hàn, khiến Long Cao Phi cực kỳ kích động.
Thánh tử Hắc Nguyệt giáo, giáo chủ tương lai!
Nếu Thương Nguyệt thành, không, nếu Long gia có thể làm quen được thì giàu to.
Long Cao Phi vốn định trở về xúi tử đệ Long gia theo đuổi Nữ Hoàng, nhưng giờ gã đổi ý, giá trị của Lăng Hàn lên cao làm gã cực kỳ chú trọng.
Long Cao Phi nói:
– Các ngươi từ từ nói chuyện, nói bao lâu đều được. Lão phu sẽ canh chừng thời gian, sẽ không bỏ lỡ tỉ tái.
Long Cao Phi tự mình đóng cửa lại.
Lão già cười toe tóe, nhưng mới đến viện thì bùm một tiếng cửa bị đá ra, một lão nhân biểu tình tức giận xông vào.
Long Cao Phi sầm mặt xuống, dám đá cửa nhà bọn họ?
Không biết thánh tử đại nhân cũng ở đây sao? Nếu đụng chạm thánh tử thì ai chịu trách nhiệm này?
Long Cao Phi quát to:
– To gan!
Lão nhân vào cửa biểu tình đầy sát khí nhìn lướt qua Long Cao Phi, thản nhiên nói:
– Kêu ác tử Lăng Hàn đi ra!
Long Cao Phi nghe vậy biểu tình quái dị.
Tiểu tử này thật biết gây sự.
Lúc trước Long Cao Phi dặn dò bao nhiêu lần phải hết sức điệu thấp, đừng gây chuyện thị phi. Giờ thì hay rồi, âm thầm quen thánh tử làm bằng hữu, ít ra đây là việc tốt, nhưng người trước mắt tuyệt đối không phải tìm Lăng Hàn uống trà.
Người này… rất mạnh.
Long Cao Phi nhướng mày hỏi:
– Nhị Trảm?
Lão nhân kiêu ngạo nói:
– Đồng gia, Đồng Kim Vân!
Đồng gia nghe Liễu Mộ Vũ nói đã biết sự thật, ai nấy tức chết. Thì ra Đồng Lâm chết oan như vậy, càng hại một vị lão tổ Tứ Trảm thấp cổ bé họng xin lỗi một Sáng Thế cảnh.
Dù Trưởng Tôn Lương là thánh tử nhưng vẫn rất nhục.
Vì gia tộc, lão tổ Đồng gia nhịn, lùi một bước trời cao biển rộng. Nhưng không ngờ rằng tất cả là bị người thiết kế.
Tiểu nhân vật thành nhất tinh bình thường hại chết tộc nhân của Đồng gia, còn khiến lão tổ Đồng gia cúi đầu xin lỗi, thù này không trả thì Đồng gia lăn lộn làm gì nữa?