Không chỉ là cường giả còn có sát trận, trận pháp hoàn toàn khác với Cổ giới, uy lực kinh người.
Đi đường vòng hay cứng rắn vượt qua đây?
Lăng Hàn vắt óc suy tư.
Lăng Hàn quyết định đi đường vòng, tiếp xúc hay cứng rắn xông vào đều cần thời gian, không bằng đi đường vòng đỡ tốn sức.
Nhưng rất nhanh Lăng Hàn nhận ra cách này không làm được.
Sau khi đi trung du thì đường sông chỉ có một bình nguyên hẹp dài, bên cạnh là núi cao. Bình nguyên bị mỗi bộ tộc chiếm cứ, muốn đi đường vòng chỉ có thể leo núi, nhưng núi không dễ đi, chẳng những vòng rất xa hơn nữa trong núi không yên bình, có yêu thú đẳng cấp đỉnh Thánh Vương. Cũng đúng, mỗi bộ tộc sinh sống gần sông vì không để bộ tộc khác có cơ hội được đến nước sông nguồn cao hơn, sao có thể cho người dễ dàng vòng qua được.
Vậy thì không đi vòng.
Lăng Hàn dặn Tiểu Cốt không được nhái giọng, lặp lại lời cường giả cấp Thánh Nhân nói chẳng khác nào nhục nhã người ta. Gần đây Tiểu Cốt nói chuyện trơn tru hơn, không bị lắp bắp nữa, lặp lại lời nói nhanh hơn.
Bọn họ gặp bộ tộc trung du thứ nhất tên là Nhạc tộc.
Một đại trận khuếch tán, lấy sông lớn làm cơ sở, lực lượng đến từ dòng sông này, cùng nguồn với hệ thống tu luyện nơi đây, hệ thống trận đạo hoàn toàn mới. Những gì Lăng Hàn đã học không thể vận dụng tại đây. Muốn phá trận phải cứng rắn xông qua.
Lăng Hàn nói:
– Đi theo sau lưng ta.
Uy lực trận pháp này cỡ Thánh Vương sơ kỳ, đám người Thiên Phượng Thần Nữ không thể ngăn cản. Tiểu Cốt không tiện ra tay nếu không bọn họ khỏi phải điều đình gì nữa, chẳng những phải vừa đánh vừa đi cũng sẽ kinh động tất cả bộ tộc truy sát bọn họ.
Long Hương Nguyệt đã sớm vào không gian thần khí, bốn người theo sau lưng Lăng Hàn. Tiểu Cốt đoạn hậu, thực lực của nó đủ mạnh, lỡ như xảy ra tình huống đột ngột gì có thể cùng Lăng Hàn một trước một sau giúp đỡ mọi người.
Lăng Hàn vỗ chưởng phá trận pháp, ung dung đi vào.
Trận pháp hay công kích đều không thoát khỏi một quy luật cơ bản là lấy thực lực làm đầu. Thực lực hiện giờ Lăng Hàn bằng đỉnh Thánh Vương, không cần quan tâm trận pháp dựa theo hệ thống gì, hắn không cần tìm điểm yếu nào, cứ trực tiếp dùng sức mạnh phá mở.
Lực lượng khủng bố của Lăng Hàn trấn áp, uy lực trận pháp không khởi động được. Tập pháp như biển, bọn họ có năng lực tránh nước, mở ra một con đường an toàn.
Ba người Thiên Phượng Thần Nữ tặc lưỡi lấy làm kỳ, uy lực trận pháp cuồng bạo cách hai, ba thước gầm rống nhưng không thể đến gần thêm một li.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên kiểu thần thức trong đầu mỗi người:
– Hừ! Ai dám ngang nhiên xông vào Nhạc tộc ta?
Lăng Hàn mỉm cười nói:
– Đạo hữu, ta chỉ muốn mượn đường, xin châm chước cho.
– Người từ ngoài đến?
Giọng nói tạm dừng, ngẫm nghĩ rồi nói:
– Các ngươi đi dọc bờ sông đừng đi quá xa, nếu vào trong tộc của ta thì đừng trách chúng ta không khách sáo!
Ý là cho qua.
Lăng Hàn gật đầu, đây không phải bởi vì người đó dễ nói chuyện, chỉ vì hắn biểu hiện ra thực lực đủ mạnh nên đối phương đồng ý cho đi, khỏi phải sinh sự. Nếu đổi lại đám người Thiên Phượng Thần Nữ ở ngoài trận năn nỉ thì người ta cóc thèm quan tâm.
Có thực lực thì nói chuyện mới có sức nặng, không thì miễn bàn.
Lăng Hàn sẽ không vạch thẳng ra, tự hiểu ngầm được rồi. Lăng Hàn bước nhanh đi tới, chợt phát hiện uy lực trận pháp yếu rất nhiều. Là do người của Nhạc tộc cố ý khống chế trận pháp, bày ra thiện ý với họ.
Lăng Hàn cười cảm ơn:
– Đa tạ đạo hữu.
Người đó im lặng.