Mấy Thánh Vương khác hiểu ý Thánh Vương kia. Năm xưa Khai Vân Vương theo dưới tay Thiên Hà Vương, sau đó Thiên Hà Vương bị Khai Vân Vương bán đứng, chịu nhiều cấm địa vây công nhưng đến nay không thấy Tiên Vương pháp đâu. Khai Vân Vương lo cấm địa khác chĩa mũi dùi sang mình. Khai Vân Vương suy nghĩ nhiều, nếu không liên quan ích lợi tuyệt đối thì Thánh Vương không dễ đánh nhau.
Dù mười Thánh Vương vây công một người cũng phải trả giá hy sinh một, hai đồng bạn mới giải quyết được Thánh Vương đó.
Thánh Vương mà liều mạng thì rất đáng sợ.
Có thể trong Cổ giới tu đến độ cao như Thánh Vương thì ai chẳng phải là kỳ tài ngút trời, có ai yếu hơn ai?
Một Thánh Vương biểu tình quái dị nói:
– Hắn đến báo thù? Nhưng cảm ứng chỗ này có nhiều Thánh Vương sợ chạy rồi.
Đám Thánh Vương bật cười, đúng là tình cờ. Trọng lão quỷ hùng hổ chạy tới báo thù, vừa đúng lúc gặp các Thánh Vương tham gia thịnh hội luận đạo, trao đổi báu vật nên sợ quá chạy về.
Hả?
Đám Thánh Vương sửng sốt, trên đời này chưa bao giờ có cái gọi là tình cờ, chỉ có cố ý sắp đặt.
Tại sao Lăng Hàn triệu tập bọn họ lại đây ngay thời điểm này?
Không lẽ… tiểu tử kia không còn thủ đoạn đồ Thánh Vương nên sau khi Trọng Dã chết cố ý mời bọn họ tới, chắn một đao thay hắn sao?
Rất có thể!
Đám Thánh Vương toàn là cáo già, trong bụng suy đoán mặt ngoài thì không lộ vẻ gì, tiếp tục đại hội luận đạo. Có vài người trong bụng cong cong quấn quấn.
Có lẽ đây là cơ hội.
Lăng Hàn nhìn lướt qua các ánh mắt Thánh Vương thay đổi nhỏ, cười nói:
– Các vị, lần này mời mọi người đến còn có một việc là chứng kiến chúng ta nhập Thánh!
Lăng Hàn đột nhiên phát ra hơi thở đã kiềm chế.
Ầm!
Hơi thở cường đại không ổn định chuyển động, trên bầu trời liền kéo mây đen, thiên kiếp nhanh chóng uấn nhưỡng.
Cái gì? Tiểu tử này sắp thành Thánh?
Đám Thánh Vương giật nảy mình. Mấy năm trước khi gặp Lăng Hàn thì tiểu tử này mới chỉ là Hằng Hà cảnh đại cực vị, mới qua bao lâu mà hắn sắp thành Thánh rồi?
Cái… này!
Sau khi thành Thánh dù Lăng Hàn không còn thủ đoạn tàn sát Thánh Vương cũng dư dả thực lực bảo vệ mình.
Tiểu Thánh muốn chạy, Thánh Vương cơ bản không bắt kịp.
Một số Thánh Vương thầm nghĩ hay là thừa dịp cơ hội cuối cùng này oanh giết Lăng Hàn đi.
Thế giới này hiện thực đến lạ, các cấm địa thân thiện với Lăng Hàn, trừ vài Thánh Vương thật lòng muốn hợp tác ra, đa số chỉ vì hắn có thể đồ hai Thánh Vương nên mới xưng huynh gọi đệ với hắn, cả đám cười nói vui vẻ.
Nhưng nếu Lăng Hàn mất đi thực lực đó thì biến thành miếng thịt mỡ trong mắt bọn họ, có bí mật lớn kinh người.
Trong phút chốc bảy Thánh Vương lộ sát ý âm trầm, bọn họ rục rịch.
Lăng Hàn cất bước đi vào trời sao, hắn không thể độ kiếp trên Mộc Đồ tinh nếu không một tinh thể đều bị thiên kiếp hủy mất.
A?
Lăng Hàn mới vào trời sao liền cảm ứng được hơi thở cực kỳ mạnh mẽ.
Thánh Vương!
Khai Vân Vương chưa đi xa, vẫn rình rập xung quanh.
Khai Vân Vương thấy Lăng Hàn thì tức giận quát:
– Ác tử!
Trên người đối phương có sợi tơ nhân quả!
Trọng Bát Độ chết vào tay tiểu tử này! Giờ hắn đi ra chịu chết sao?
Đùng!
Khai Vân Vương chưa kịp ra tay thì lôi vân dày đặc, một tia chớp giáng xuống hóa thành người sấm sét khổng lồ tấn công Lăng Hàn.
Khai Vân Vương héo, với thực lực của lão thấy rõ Lăng Hàn đang độ Thánh Nhân kiếp, còn là từ Hằng Hà cảnh bước hướng Sáng Thế cảnh. Vấn đề là động tĩnh này quá lớn, gần bằng… Đại Thánh kiếp!
Ui, sao có thể vậy được?
Tiểu Thánh kiếp mà gần bằng Đại Thánh kiếp thì biến thái cỡ nào.
Khai Vân Vương không dám ra tay, lão mà công kích Lăng Hàn vào lúc này sẽ bị cuốn vào thiên kiếp. Thánh Vương kiếp từ cơ bản khuếch đại ra thì… Khai Vân Vương không dám tưởng tượng nó sẽ đáng sợ đến mức nào.
Có một điều chắc chắn rằng thiên kiếp đó dư sức giết Khai Vân Vương.
Vì giết Tiểu Thánh mà chôn luôn mình? Đồ ngu mới làm.