Chỉ cần Lăng Hàn không ngã, tiếp tục như vậy nữa, thật sự có khả năng oanh bại toàn bộ mười ba tên cường giả Hằng Hà Cảnh.
Lăng Hàn thật có thể chống đỡ lâu như vậy sao?
Thân hình hắn lảo đảo muốn ngã, máu me đầm đìa, ngay cả đứng tựa hồ cũng đứng không vững, chỉ có một đôi mắt cực kỳ sáng sủa, hào quang bức người.
Xèo, đúng lúc này, một bóng người áo trắng xuất hiện, đứng ở giữa trường, toả ra đại thế trấn áp chư thiên.
Nhậm Phi Vân, Hằng Hà Cảnh đại viên mãn!
Cái gì, Nhậm Phi Vân muốn ra tay sao?
Kia là Hằng Hà Cảnh đại viên mãn a, so với mười ba người cường giả trước liên thủ cũng không biết cường đại hơn mấy vạn lần! Nếu như hắn ra tay, vậy thực sự là tuyệt đối nghiền ép, coi như Lăng Hàn, Loạn Tinh nữ hoàng ở trạng thái toàn thịnh, coi như số lượng nhiều hơn gấp trăm lần cũng không đỡ nổi một đòn.
Nguyên bản còn có mấy vị cường giả Hằng Hà Cảnh muốn hạ tràng, nhưng nhìn thấy Nhậm Phi Vân xuất hiện, mỗi người đều bỏ đi chủ ý.
Một vị bá chủ đứng ra, người khác còn phải nhúng tay sao?
Thân hình Lăng Hàn lảo đảo muốn ngã, hắn thực đã đến trình độ sơn cùng thủy tận, không có Dục Hỏa Trùng Sinh, cũng không có Bất Diệt Chân Dịch trong nháy mắt khôi phục thương thế, mỗi lần chịu đến tổn thương là chân thực.
Hắn không cam lòng, hắn bất khuất, hắn muốn chiến đấu đến cùng.
Nhậm Phi Vân khẽ mỉm cười nói:
– Yên tâm, ta không phải tới chiến đấu cùng các ngươi, lấy lớn ép nhỏ không phải là phong cách của ta.
Hắn quét mọi người một chút, lại nói:
– Chấm dứt ở đây đi.
Cái gì, Nhậm Phi Vân lại không phải đến trấn áp Lăng Hàn cùng Loạn Tinh nữ hoàng, ngược lại đang giúp hai người bọn hắn!
Chuyện này… Không thể tưởng tượng!
Chỉ là, một vị bá chủ hiện thân, những người khác cho dù không vui thì đã làm sao, dám nói cái gì?
Nhìn bá chủ như Nhậm Phi Vân, toàn bộ phân viện thứ tám chỉ có bốn người mà thôi, mỗi một vị bá chủ có thể khinh thường thiên hạ.
– Nhậm Phi Vân, ngươi muốn phá hoại truyền thống sao?
Một âm thanh thăm thẳm vang lên, bóng người xuất hiện, đó là một người đàn ông tuổi trung niên, trên lưng mọc ra một vây cá, năm ngón tay có màng chân liền nhau, có thể kết luận hắn là yêu thú hoá hình, bản thể là cá.
– Là Thái sư huynh!
– Thái Miểu Thái sư huynh!
Mọi người kinh ngạc thốt lên, cái này cũng là một vị bá chủ, cùng Nhậm Phi Vân nổi danh, mà tiến vào Vũ Viện thời gian còn sớm hơn, so với rất nhiều lão sư còn già đời, thực lực mạnh, có thể nói ngoại trừ Minh Tâm Thánh Nhân, những người khác căn bản quản không được hắn.
– Truyền thống là bởi vì người mà có, đương nhiên cũng có thể theo người mà hủy bỏ.
Nhậm Phi Vân từ tốn nói, nhưng trong giọng nói lại lộ ra kiên định mãnh liệt.
– Há, ngươi có phải là còn ghi hận, năm đó ta buộc ngươi chui qua lỗ chó chứ?
Thái Miểu nói, âm thanh không cao, nhưng xót ruột tận xương.
Tuy hiện tại mọi người đều là bá chủ, nhưng khi đó Thái Miểu vào Vũ Viện trước Nhậm Phi Vân, mà khi Nhậm Phi Vân lấy thân phận học sinh mới đi tới nơi này, chính là Thái Miểu chủ trì, cho những thiên kiêu lúc đó thống kích, triệt để xé nát tôn nghiêm của bọn họ.
Bởi vậy, hai đại bá chủ trong lúc đó kỳ thực là có oán xưa.
Nhậm Phi Vân vẫn nhẹ như mây gió:
– Năm đó thực lực của ta không đủ, vô lực phản kháng, nhưng lần này… Ha ha, muốn để hai người này cúi đầu, liền trước tiên qua cửa ải của ta
– Nhậm lão tứ, ngươi quá đáng rồi!
Lại một vị bá chủ xuất hiện, hắn lưng hùm vai gấu, lại cao có tới một trượng, dài ra một cái đầu hổ, lúc mở miệng, trong miệng có Tinh Hà phun ra, thật giống như há mồm liền có thể nuốt Tinh Nguyệt.