Tốc độ của Chư Thiên Sầu nhanh chóng, tuy Lăng Hàn vòng tới vòng lui, thử ẩn dấu hành tích, nhưng năng lực cảm ứng của Nhật Nguyệt Cảnh cường đại cở nào, một đường truy theo, chỉ một lát liền thấy bóng lưng của Lăng Hàn.
– Ha ha ha ha, Hàn Lâm, ngươi chạy không được!
Hắn lành lạnh nói.
– Ha hả, ngươi lại uy hiếp ta, đã quên lần trước dạy dỗ sao?
Lăng Hàn cười nói.
Chư Thiên Sầu thiếu chút nữa khí bạo, tiểu tử này lại còn dám nhắc sự tình lần trước? Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, dưới chân bỗng nhiên gia tốc, đuổi theo Lăng Hàn:
– Tiểu tử, lúc này ngươi mơ tưởng chạy trốn!
– Không cần thiết!
Lăng Hàn gia tốc, hưu, hắn bộc phát ra tốc độ cường đại, cư nhiên không chậm hơn Chư Thiên Sầu.
Trích Tinh Bộ!
Chư Thiên Sầu kinh hãi.
Một Sơn Hà Cảnh mà thôi, nhưng bộc phát ra tốc độ cư nhiên còn cao hơn mình, điều này có thể sao?
Nhưng không tin cũng phải tin, khoảng cách của hắn và Lăng Hàn không những không có thu nhỏ lại, trái lại đang không ngừng mở rộng.
Hoàn hảo, hoàn hảo.
Hắn thầm nói, trước để tên còn lại đi phòng đấu giá thủ Lăng Hàn quả nhiên là một cách làm sáng suốt, bằng không hai người đều chỉ có thể than thở ở sau lưng Lăng Hàn.
Lăng Hàn cũng biết tốc độ như vậy mình duy trì không được bao lâu, này có chút như Chung Cực Nhất Tiễn, ở trong khoảng thời gian ngắn bộc phát ra tốc độ cường đại, chỉ là không có khoa trương như Chung Cực Nhất Tiễn mà thôi.
Hắn ở tốc độ như vậy không sai biệt lắm có thể duy trì nửa nén hương thời gian.
Đây là vì hắn còn chưa hoàn toàn nắm giữ Trích Tinh Bộ, nếu có thể chân chính nắm giữ môn thân pháp này, hắn bạo phát tốc độ còn có thể nhanh hơn.
Không bao lâu, tốc độ của Lăng Hàn liền chậm lại, bất quá hắn đã đi tới chân núi, trấn nhỏ hiện ra ở trước mặt hắn.
Chỉ kém một chút xíu.
– Hàn Lâm, còn không dừng lại!
Một tiếng hừ lạnh, chỉ thấy một cường giả Nhật Nguyệt Cảnh xuất hiện, như Thiên Thần chặn lối đi của Lăng Hàn.
– Ta ngừng hay không, với ngươi có quan hệ gì?
Thân hình Lăng Hàn chớp động, muốn đường vòng mà qua.
– Chê cười, Vu Tứ ta tọa trấn ở nơi này, ngươi cũng muốn đi qua?
Nhật Nguyệt Cảnh này cười lạnh, xuất thủ bắt tới Lăng Hàn, hắn là Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị hậu kỳ, một kích này đánh ra, một vòng Nhật Nguyệt dật động, tản mát ra uy thế cường đại.
Ở đây không thể như Hoàng Tuyền Bí Cảnh, sẽ có cấm chế nhằm vào lực lượng trên Nhật Nguyệt Cảnh.
Lăng Hàn ngưng một quyền, đánh ra.
Cái gì, ngươi đây là đang muốn chết sao?
Trong lòng Vu Tứ chấn kinh, Sơn Hà Cảnh nho nhỏ lại dám đánh nhịp với Nhật Nguyệt Cảnh, đây là dũng khí từ đâu đến? Hắn hừ một tiếng, thu liễm một ít lực lượng, miễn cho đánh chết Lăng Hàn.
Một ngày không có định tội, Lăng Hàn là đệ tử hạt giống của Lẫm Thiên Tông, hắn cũng chỉ có thể “mời” trở lại chờ phán xét, nếu đánh tàn phế thậm chí đánh chết Lăng Hàn, vậy hắn phải bỏ ra cái giá tương ứng.
Một quyền đánh vào bàn tay, nhất thời giương lên một làn sóng xung kích cường đại, thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch, núi đá bốn phía nhất tề bị chấn vỡ.
Vu Tứ lộ ra biểu tình không thể tin tưởng, một quyền của Lăng Hàn cư nhiên chặn được mình!
Này! Này! Này!
– Cực cảnh đỉnh phong, ngươi cư nhiên tu đến cực cảnh đỉnh phong!
Hắn chấn kinh đến không cách nào hình dung.
Cực cảnh là lĩnh vực thuộc về Vương giả, nhưng dù như vậy, cũng không phải mỗi một Vương giả đều có thể tu cực cảnh đến đỉnh phong. Bởi vì đây là cực cảnh, ở trong hoàn cảnh này, mỗi tiến lên một bước đều vô cùng gian nan.
Lăng Hàn mới bao lớn, liền tu đến cực cảnh đỉnh phong!
Hơn nữa, cực cảnh đỉnh phong ý nghĩa lực lượng có thể nhảy qua một đại cảnh giới!
Hiện tại tiểu tử này tương đương với Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị sơ kỳ, mà hắn mặc dù là tiểu cực vị hậu kỳ, nhưng bởi vì sợ đập chết Lăng Hàn, thu liễm một ít lực lượng, dẫn đến lực lượng song phương thành không sai biệt lắm.
– Ha hả, chút lòng thành, không cần sùng bái ta như thế.
Lăng Hàn cười nói.
=============