Lệ Vi Vi gật đầu, lấm lét nhìn trái phải nói:
– Thủy tỷ tỷ, có gặp phải cái gì… Ạch, tình huống bất ngờ gì hay không?
Trong lòng Thủy Nhạn Ngọc hơi động, trầm giọng nói:
– Đây là ý gì?
– Không có ý gì, ha ha, nào có ý gì!
Lệ Vi Vi vội cười ha hả nói.
– Hả?
Thủy Nhạn Ngọc mị nhãn căng thẳng, nhất thời tỏa ra lực áp bách mạnh mẽ.
Nàng là Sơn Hà Cảnh, ở trên tầng thứ sinh mệnh hoàn toàn nghiền ép Phá Hư Cảnh.
Lệ Vi Vi nhất thời cúi đầu chơi ngón tay, nàng xác thực có tật giật mình, cũng còn tốt không có xông ra đại họa, đầu gỗ kia hẳn ngủ quên, vẫn không có đến đây đi.
Quý Vân Nhi thay đổi sắc mặt nói:
– Vi Vi, ngày hôm qua ngươi lấy lệnh bài thông hành của ta, có phải là có liên quan với đó không?
Lấy Thủy Nhạn Ngọc thông tuệ há có thể không nghĩ ra, sắc mặt lập tức nghiêm khắc, quát lên:
– Vi Vi, nói mau!
Bị nàng doạ như thế, Lệ Vi Vi không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng bàn giao:
– Ta muốn chỉnh đầu gỗ kia một chút, liền trộm lệnh bài thông hành của Vân tỷ tỷ cho tên kia, để hắn hôm nay tới nơi này.
– Ta cố ý gọi nhiều người như vậy đến, chính là muốn nhìn hắn xấu hổ, không nghĩ tới người này lại còn chưa tới, thực sự là tức chết ta rồi!
Ngươi tức chết?
Lần này Thủy Nhạn Ngọc thực sự là khóc không ra nước mắt, nàng mới là người muốn tức chết a?
Nàng cũng thật trách oan Lăng Hàn, đối phương không phải sắc lang, mà là bị Lệ Vi Vi hãm hại. Nhưng vấn đề là, mình bị đối phương xem hết là thực tế, hơn nữa, hơn nữa còn bị tên kia cắn một cái, thiệt thòi không phải đối phương a!
Chuyện này làm sao giải quyết?
Giết Lăng Hàn hay giết Lệ Vi Vi?
Một cái bị gài bẫy, một cái khác chỉ đùa dai, lại gây thành kết quả hiện tại.
– Ồ, sao bên trong có y phục của nam nhân?
Rốt cục có người phát hiện quần áo của Lăng Hàn để ở một bên.
– Này còn có sơn động, kỳ quái, nhớ lần trước thời điểm đến không có a?
Lại có muội tử kinh ngạc nói.
Chúng nữ đều nhìn về phía Thủy Nhạn Ngọc.
– Ta cũng không biết.
Thủy Nhạn Ngọc chết cũng không thừa nhận, sự kiện này vẻn vẹn chỉ có thể hạn chế giữa nàng và Lăng Hàn, bằng không để người thứ ba biết, nàng còn có mặt mũi làm người sao?
Lệ Vi Vi tràn đầy hoài nghi, quyết định chờ Lăng Hàn tới, nếu như Lăng Hàn còn sống, nói rõ đối phương khẳng định không có tới, nếu như bốc hơi khỏi thế gian… phỏng chừng là bị vị Thủy tỷ tỷ này diệt khẩu.
Nàng nhất thời mặt đầy sầu khổ, mình chỉ là muốn đùa chỉnh Lăng Hàn, cho đối phương chút khó khăn, xem sau này đầu gỗ còn làm sao dám hả hê ở trước mặt mình.
Nhưng hiện tại tốt rồi, nếu hắn bị Thủy Nhạn Ngọc đánh giết, vậy nàng nhất định sẽ hổ thẹn cả đời.
Mặc dù chúng nữ hiếu kỳ và không rõ, nhưng thời gian không chờ người, các nàng vẫn rộng y giải nang, chỉ chừa quần áo thiếp thân, dồn dập tiến vào trong ao.
Thủy Nhạn Ngọc rời đi, nàng cố ý đến sớm, đi tự nhiên cũng sớm, mọi người cũng không thấy có gì kỳ quái. Chỉ là phục của nam nhân trên đất cùng cái sơn động kia lại làm cho các nàng không thể nào hiểu được, đến cùng phát sinh cái gì, lẽ nào là nam sinh ngày hôm qua lưu lại?
…
Lăng Hàn trốn ở trong Hắc Tháp, không khỏi ai thán, tuy tạm thời tránh thoát xung đột, hơn nữa Thủy Nhạn Ngọc đã biết đây là một chuyện hiểu lầm, nhưng vấn đề là, hắn nhìn thấy “cảnh sắc” không giả, thưởng thức qua ngọn núi cũng không giả.
Khoan hãy nói, cảnh sắc thực sự là cảm động, để hắn hồi tưởng lại cũng nhiệt huyết sôi trào, có kích động hóa thân thành cầm thú.
—————