Bất cẩn rồi, sau này bất luận lúc nào cũng phải duy trì lòng cảnh giác, bằng không chỉ cần ngươi một ngày không đạt đến cực hạn võ đạo, đều có khả năng vì một ít chi tiết nhỏ mà chết.
Thấy Lăng Hàn lại dám không để ý tới bọn họ, năm người này ai cũng giận dữ.
Một nam tử thân mang cẩm bào quát lên:
– Nhân tộc, ta đang nói chuyện với ngươi đấy!
Lăng Hàn thu hồi tâm tư, lạnh nhạt nói:
– Chân Long huyết thạch là ta đoạt được, dựa vào cái gì giao cho các ngươi? Nếu muốn, tự mình tìm đi, bây giờ tâm tình của ta thoải mái, các ngươi tốt nhất không nên phá hoại.
– Ha ha ha ha!
Người trẻ tuổi này cười to.
– Thực buồn cười, chỉ là một Nhân tộc cũng dám làm càn! Ngươi có biết chúng ta là ai không?
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
– Tự nhiên biết.
Năm người này không khỏi đắc ý, uy danh của bọn họ ngay cả một Nhân tộc cũng biết, đây là trâu bò cỡ nào, nhưng kế tiếp Lăng Hàn lại để da mặt của bọn họ co giật, lộ ra biểu tình tức giận.
Bởi vì Lăng Hàn chỉ vào bọn họ, từng cái nói:
– Ngươi là a miêu, ngươi là a cẩu, ngươi là a ngưu, ngươi là a trư, ngươi là a dương.
Người trẻ tuổi cẩm bào không nhịn được quát lên:
– Ta chính là Mặc Nguyên Minh, thiên tài của Mặc thị Vương tộc Tây Hải!
– Há, hóa ra ngươi gọi Mặc Nguyên Minh, ta biết rồi, a cẩu.
Lăng Hàn gật gù, có vẻ biết nghe lời phải.
Một nam tử quần áo tím hừ lạnh nói:
– Không nên phí lời, giết hắn, cướp đoạt Chân Long huyết thạch.
– Vâng, Chính Tín Vương huynh!
Bốn người khác đều nghiêm khắc tuân theo.
Tuy bọn họ đều là người tài ba trong thế hệ trẻ tuổi của Mặc gia, nhưng người nào cũng không thể so với Mặc Chính Tín, đây là thiên tài siêu cấp mấy ngàn năm, thậm chí hơn vạn năm mới có thể xuất hiện, tổ huyết tinh khiết, chính là một trong tam đại vương giả trẻ tuổi của Bắc Hải, có khả năng rất lớn ở trước năm mươi tuổi bước vào Phá Hư.
Bốn người Mặc Nguyên Minh đều xông tới, Mặc Chính Tín thì đứng chắp tay, xem thường ra tay.
Hải tộc kiêu ngạo, dưới cái nhìn của bọn họ, đối phó một Nhân tộc còn muốn bốn người liên thủ, cái này đã quá để mắt hắn. Dù sao, Lăng Hàn toát ra khí tức là Hóa Thần, mà trong bốn người lại có một người là Thiên Nhân Cảnh cấp thấp.
– Một cơ hội cuối cùng, giao ra Chân Long huyết thạch, bằng không… chết!
– Chẳng muốn phí lời với các ngươi!
Nhưng Lăng Hàn lại ra tay trước tiên, tay phải kết ấn đập tới bốn người, nhất thời kim quang bắn ra bốn phía, đây chính là thần thông Phúc Địa Ấn!
Lúc nào con bọ chét kia cũng có thể trở về, hắn không muốn dừng lại ở chỗ này a.
Hắn tu ra Kiếm Tâm, có thể đối kháng lực áp bách của Phá Hư Cảnh, nhưng không có nghĩa là hắn có thể ngang hàng Phá Hư Cảnh. Đặc biệt là nhân vật như Khiêu Tảo Vương, ngay cả đám người Thái Âm Vương thấy cũng đau đầu.
– Lớn mật!
Bọn người Mặc Nguyên Minh hừ lạnh, chỉ là một Nhân tộc Hoá Thần Cảnh lại còn dám cướp công?
Bọn họ huy động binh khí, phách, chém, đập, đâm về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn không khỏi ngứa ngáy, diệu dụng của Kiếm Tâm chính là có thể khống chế binh khí trong thiên hạ, vì lẽ đó người xưng Kiếm Vương, Đao Vương, Quyền Vương, không ai không nắm giữ võ đạo chi tâm, như ngồi ở trên vương tọa, có thể hiệu lệnh thiên hạ.
Hắn vươn tay trái ra, nhẹ nhàng vồ một cái, nhất thời, binh khí trong tay bốn người Mặc Nguyên Minh đều phát ra tiếng kêu, nhẹ nhàng run rẩy, thật giống như muốn thoát ly khống chế, bay về phía Lăng Hàn.
Bốn người Mặc Nguyên Minh đều kinh hãi, đây là tình huống thế nào? Bọn họ liên tiếp lui về phía sau, cầm lấy binh khí trong tay thật chặt, chỉ lo thật bay mất.
—————