– Phục thiếu là đại nhân vật, sẽ không chấp nhặt với chúng ta.
Dược nông kia nói.
– Đại gia, xin ngươi thả Phục thiếu. Chúng ta lại van cầu Phục thiếu, Phục thiếu nhất định đại nhân có đại lượng, sẽ cho chúng ta một con đường sống.
Đây là tính cách nô tài tiêu chuẩn. Bị người ép lên tuyệt lộ, còn ôm mơ mộng hão huyền.
Nhưng không thể không nói, ảo tưởng như vậy rất có thị trường, lập tức để rất nhiều người dao động. Bọn họ chỉ là dược nông mà thôi, không phải là chiến sĩ. Vừa nãy đầu óc nóng lên muốn liều mạng, nhưng hiện tại bị gió lạnh thổi, dũng khí cũng biến mất sạch sành sanh.
– Lão gia, xin thả Phục thiếu!
Vài dược nông quỳ xuống, cầu xin giúp Thành Khai.
Quảng Nguyên chỉ cảm thấy lồng ngực muốn tức nổ, cảm thấy phẫn nộ khi những người này không hăng hái. Hắn hơi vung tay, quay đầu liền đi, mắt không thấy tâm không phiền.
– Ha ha ha ha, biết mình quản việc không đâu chưa?
Thành Khai lại bò lên, nhìn chằm chằm bóng lưng của Quảng Nguyên, điềm nhiên nói.
– Đánh bản thiếu xong lại muốn đi? Không dễ dàng như thế!
Hắn chỉ chỉ mấy người Lăng Hàn nói.
– Các ngươi là một nhóm đi? Khà khà, bản thiếu nhớ kỹ các ngươi!
Lăng Hàn lắc đầu, cười nói:
– Cảm giác ưu việt của ngươi từ đâu tới a, đầu bị nước vào sao?
Hổ Nữu nhếch miệng nhỏ. Dám động ác niệm với Lăng Hàn, nàng tuyệt sẽ không bỏ qua.
– Ha ha, các ngươi biết bản thiếu là ai… A!
Thành Khai lại định phách lối một chút, nhưng không ngờ Hổ Nữu đã vọt ra, tàn nhẫn đánh mặt của hắn, để thân thể của hắn bay ra ngoài.
Lần thứ hai, hơn nữa lần này là bị một tiểu nha đầu đánh đổ.
– Đáng ghét! Đáng ghét!
Thành Khai lại nhảy lên, ánh mắt hung lệ muốn giết người.
Đùng, Hổ Nữu đập tới, Thành Khai lại bị đánh nằm trên đất. Ở trước mặt Hổ Nữu, hắn chỉ là một món ăn mà thôi! Điều này làm cho Tàn Dạ và Chu Vô Cửu đều líu lưỡi, tiểu nha đầu quá hung tàn mà.
Qua mấy tát, Thành Khai rốt cục cũng thành thật. Biết những người này căn bản không theo lẽ thường an bài, không dám hung hăng nữa, chỉ hừ hừ y y, ánh mắt oán độc.
Lăng Hàn rút kiếm, hàn quang như nước.
Thành Khai rốt cục sợ, run giọng nói:
– Ngươi muốn làm gì?
Nếu như hắn chết ở chỗ này, sẽ oan ức đến cỡ nào?
– Vị thiếu gia này!
Nhiều dược nông cũng run sợ. Nếu như Lăng Hàn ra tay giết chết Thành Khai, bọn họ sẽ trốn không thoát quan hệ!
– Ta cảnh cáo ngươi, ca ca ta là Thành Phi…
Phốc!
Lăng Hàn tay lên kiếm xuống, một tia máu bắn tung tóe. Một cánh tay của Thành Khai bị chặt đi!
– A!
Thành Khai kêu lên thảm thiết.
– Câm miệng!
Lăng Hàn trầm giọng quát. Âm thanh như kiếm, chấn động đến mức Thành Khai không tự chủ được ngậm miệng, dùng ánh mắt vừa sợ vừa hận nhìn Lăng Hàn.
– Không có một kiếm chém ngươi, là nể mặt mũi của những người này…
Lăng Hàn chỉ chỉ những dược nông kia.
– Theo giá cả năm trước thu mua dược liệu. Bằng không, ta sẽ tìm tới, chặt đầu chó của ngươi!
Hắn lạnh lùng nói.
Thành Khai đau đến da mặt co giật, nhưng ở trước mặt tính mạng, hắn lựa chọn cúi đầu.
– Có nghe hay không, lớn tiếng trả lời ta!
Lăng Hàn quơ kiếm.
– Nghe được!
Thành Khai lớn tiếng kêu lên, nước mắt đã chảy ra.
– Cút!
Lăng Hàn thu kiếm.
Thành Khai vội vàng xoay người bỏ chạy. Hai tên nô tài thì nhặt tay cụt trên đất chạy theo Thành Khai. Lúc này vẫn có khả năng nối liền cánh tay đi?
Chúng dược nông dùng ánh mắt kính sợ nhìn Lăng Hàn, đột nhiên giải tán, đã chạy hơn phân nửa, chỉ còn có mấy người lưu lại.
– Đa tạ thiếu gia giúp đỡ!
Mấy người này quỳ xuống hành lễ với Lăng Hàn, bọn họ vẫn là rất giản dị.
—————