Long Nguyên Đế nghe xong thật lâu không nói nên lời, một hồi sau mới lặng lẽ thở dài: “Số tiền này đủ cho các tướng sĩ biên cảnh chiến đấu hai ba năm, thôi, vụ này không cần nhắc lại.”
Vì thế ngày hôm sau, Long Nguyên Đế khiển trách quan viên dâng sổ con yêu cầu trùng tu cung điện trước mặt mọi người, giáng xuống ba cấp.
Bạc được phân phát nhưng có thể đến được chỗ cần dùng hay không cũng là nan đề. Tuy lúc này mới xử lý nghiêm khắc phủ Định Quốc Công khiến văn võ bá quan cảm thấy bất an, nhưng ‘phú quý động nhân tâm’. không thiếu kẻ bí quá hoá liều. Vì thế Long Nguyên Đế đặc biệt ban một đạo thánh chỉ, dùng tám trăm dặm kịch liệt thông cáo khắp nơi: “Phàm có quan viên tham ô ngân sách của triều đình, từ trăm lượng trở lên sẽ phán trảm lập quyết, ngàn lượng trở lên tru di tam tộc…”
Có thần tử dị nghị cho rằng hình phạt quá mức khắc nghiệt, rốt cuộc trong thời điểm chiến tranh mà trừng phạt kẻ tham ô quân phí cũng chỉ đến thế.
Long Nguyên Đế giận dữ, ở đại triều hội chỉ vào quan viên kia mắng: “Bá tánh là nền tảng của quốc gia, thành trì là căn cơ của sự sinh tồn, phàm là một con sâu mọt xuất hiện, ngàn dặm đê điều sẽ bị đục rỗng như có ổ kiến, đấy chính là phá hoại gốc rễ của triều đình, không khác gì tội phản quốc, chết trăm lần cũng không đáng tiếc! Ngươi còn dám cầu tình cho bọn họ? Chẳng lẽ ngươi cũng có ý đồ này, sợ bản thân ngày sau gặp kết cục thê thảm?”
Đại thần kia kinh hãi tới mức dập đầu không ngừng, từ đấy không ai dám lên tiếng nữa.
Sắc lệnh vừa ban ra, quả nhiên chấn động một chúng đạo chích, bóp chết tất cả ý xấu mới còn trong trứng nước, toàn bộ ngân sách đều dùng được đúng chỗ, bá tánh cảm kích vô cùng.
Nhà bà còm ở wattpad. Khi mọi việc cuối cùng đã đâu vào đấy, mùa hè oi bức chấm dứt từ lâu, mùa thu lặng lẽ trôi qua, bông tuyết đầu tiên rơi xuống Vọng Yến Đài.
Tuy là tuyết đầu mùa nhưng mỗi bông tuyết đều lớn như lông ngỗng, kết nối với nhau tạo thành những nắm bông gòn trong không trung, một lúc sau mặt đất đã trở nên trắng xóa mà bầu trời dường như vẫn chưa biết mệt.
Người Hà gia dậy sớm quét tuyết, Hà Thanh Đình xắn tay áo cười nói: “Tuyết đẹp thật!”
Tuyết rơi dày đặc luôn là khung cảnh lãng mạn đối với những người giàu có, bởi trong mắt người nghèo, cái lạnh buốt giá không chỉ đồng nghĩa với tương lai thiếu ăn thiếu mặc, mà còn có khả năng tạo thành thảm họa nghiêm trọng, gây tổn hại đến tính mạng con người. Nhưng năm nay, Long Nguyên Đế đã ứng trước ngân sách để xây dựng phòng ốc và chuẩn bị lương thực cứu trợ thiên tai nên người dân không còn lo lắng gì nữa, từ trên xuống dưới có thể yên tâm sống một năm tốt lành.
Những chú chim sẻ nhỏ lông xù xù tròn vo co ro nép dưới mái hiên phòng bếp, tham lam tranh giành chút hơi nóng tỏa ra từ lò lửa, nhìn từ xa trông giống một chuỗi cầu bông.
Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều dẫn hai đứa nhỏ ra sân đắp người tuyết, lớp tuyết dày khoảng một tấc giẫm lên nghe sột soạt, hợp với những nhánh cây chắc khỏe màu nâu xám từ trên đầu tường nghiêng xuống, rất có vài phần thú vui thôn dã.
Trước tiên mọi người lăn một quả cầu tuyết lớn làm thân mình, sau đó lăn quả cầu nhỏ đặt lên làm đầu. Ai ngờ Hà Nguyên Kiều đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhấc xuống quả cầu tuyết làm đầu đã được gắn mắt mũi miệng, giơ lên trước mặt Bình Bình: “Nào, chỉ cho cha huyệt vị trên đầu người tuyết này coi.”
Hồng Văn: “…”
Màn kiểm tra quá đột nhiên không kịp phòng bị!
Bình Bình bị dọa lảo đảo, thấy tránh không khỏi đành phải căng da đầu chỉ mấy chỗ: “Đây là huyệt Bách Hội, đây là huyệt Phong Trì, huyệt Thái Dương, huyệt Ấn Đường, huyệt Dương Bạch, huyệt Suất Cốc…”
Cậu nhóc ngắc ngứ chỉ ra mười mấy huyệt vị, sau đó tịt ngòi.
Hà Nguyên Kiều không hài lòng, nhíu mày hỏi: “Còn gì nữa?”
“Còn có, còn có…” Bình Bình cố sức moi óc, nhưng càng sốt ruột càng nghĩ không ra, cuối cùng mếu máo rồi òa khóc lớn, “Oa a a, người tuyết này quá xấu!” 🤧
Xấu đến mức không thể phân biệt ngũ quan rõ ràng, bảo bé làm thế nào nhận huyệt vị?!
Cha bắt nạt người ta! 😭
Hồng Văn trợn trắng mắt lườm Hà Nguyên Kiều, tiến lại ôm cậu nhóc vào ngực an ủi. “Huynh cũng quá gấp gáp, có thể nhìn ra tai mắt mũi miệng của thằng người tuyết này đã không tệ, cho dù thần tiên đến đây cũng không chỉ ra được đầy đủ huyệt vị nữa là!”
Huyệt vị vốn rất tinh vi, bao nhiêu huyệt gần sát nhau, ở trên đầu người thật mà còn khó nhận ra, bây giờ huynh lấy đầu người tuyết ra làm mẫu, không phải đang bắt nạt con nít à?
Chả biết làm cha kiểu gì! 🙄
Bình Bình vừa nghe, càng ngửa đầu đạp chân gào khóc, hai cánh tay gắt gao ôm cổ Hồng Văn, bôi hết toàn bộ nước mắt nước mũi lên người ông chú.
Hà Nguyên Kiều bị chỉnh cho chột dạ, ho khan một tiếng rồi đặt đầu người tuyết về vị trí của nó, ghé lại gần xoa đầu Bình Bình: “Cha hồ đồ rồi.”
Đôi mắt Bình Bình đẫm lệ, hung hăng hít mũi, đột nhiên rúc mặt vào hõm cổ Hồng Văn: “Cha đáng ghét!”
Hà Nguyên Kiều gãi gãi đầu, ỉu xìu vỗ vỗ cái mông tròn vo của bé: “Thằng nhóc thúi.”
Bình Bình vặn vẹo mông, không quay đầu lại: “Người lớn hư!”
Hà Nguyên Kiều cười ha ha, quay lại bế An An ôm vào lòng: “Con gái ngoan, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn tiệm nhé!”