Hai người bắt đầu bước đi, đều im lặng.
Sắp đến Đông Cung Đàm Nhu mới quay ra nói.
” Tại sao? “
Chiêu Phong ngơ ngác.
” Hả? tại sao?”
” Tại sao muội phải lấy huynh ?”
Chiêu Phong không chút do dự mà nói.
” Vì ta thích nàng.”
Vẻ mặt Đàm Nhu vẫn đơ ra, nàng lại hỏi tiếp.
” Chỉ vậy thôi sao?”
Chiêu Phong lại dừng lại nắm lấy tay nàng còn cười nói.
” Không phải nàng cũng thích ta sao? chúng ta tâm đầu ý hợp lấy nhau là chuyện thường tình mà, hơn nữa mẫu hậu cũng rất thích nàng chúng ta cùng nhau tiến lên sẽ không gặp chở ngại gì nữa.”
Đàm Nhu thở dài, mặt mày cau có hất tay Chiêu Phong ra.
” Ăn nói linh tinh.”
Sau đó nàng chạy đi Chiêu Phong lại đuổi theo sau.
” Đàm Nhu về đến Đông Cung ta đưa y phục mới cho nàng.”
Đàm Nhu không quan tâm cứ cắm đầu chạy nàng muốn chạy thật nhanh cắt đuôi Chiêu Phong.
Nàng cứ thế chạy mà không nhìn trước nhìn sau gì, về đến trước cửa Đông Cung lại va vào người của một nam nhân.
Nàng và nam nhân đó cùng nhau ngã xuống hắn một bên nàng một bên, Chiêu Phong chạy đến liền đỡ Đàm Nhu dậy.
Còn hắn lại được cận vệ đỡ dậy, Chiêu Phong ân cần phủi quần áo cho nàng thì nam nhân kia bước đến.
” Ngươi đi đường không để ý sao? đụng phải bổn vương rồi.”
Chiêu Phong lại quay ra thấy đại hoàng tử đứng trước mặt liền nói.
” Đại sư huynh, huynh đụng người ta trày xước hết rồi.”
Đại hoàng tử có tính rất thẳng thắn sai thì nhận mà đúng thì cãi lại, đặc biệt chàng ta rất tôn trọng nữ nhân.
Đại hoàng tử thấy mình vừa bị đụng phải mà lại bị Chiêu Phong trách móc thì tức giận vô cùng.
” Đệ còn giám nói cận vệ của đệ vừa va vào người ta trước mà.”
Chiêu Phong lại định cãi nhau tiếp, Đàm Nhu liền nắm tay Chiêu Phong kéo lại.
” Là muội đụng phải huynh ấy trước.”
Đàm Nhu liền bước ra.
” Thần nữ bất cẩn đụng trúng người của hoàng tử, mong hoàng tử thứ tội.”
Đại hoàng tử khó hiểu nói tiếp.
” Là nữ nhân, chuyện này là sao đây?”