Kỷ Lạc Phi cả người run lên, vội vàng đẩy ra Ninh Thành, sắc mặt có chút tái nhợt gật đầu nói, “Đúng vậy, mẹ ta tới tìm ta, nàng nói ở Đại An Sâm Lâm gặp ngươi…”
“Không sai, ta đúng là ở Đại An Sâm Lâm gặp mẹ ngươi, hơn nữa ta còn…” Ninh Thành vốn muốn đem chuyện tình Chúc Hồng Văn cùng Hùng Kỳ Hoa nói cho Kỷ Lạc Phi, bất quá nghĩ đến sự kiện này đối với Kỷ Lạc Phi đả kích khẳng định không nhỏ, cho nên lời đến khóe miệng lại không có nói ra.
“Ninh Thành, ngươi đối với ta mẹ… Ngươi biết là nàng sao?” Kỷ Lạc Phi sắc mặt tái nhợt hỏi xong, âm thầm run rẩy nhìn Ninh Thành. Nàng cỡ nào chờ đợi Ninh Thành nói đây là giả, hắn căn bản cũng không có đối với mẹ động thủ. Nàng lại từ sâu trong nội tâm không tự chủ tin tưởng, mẫu thân chắc là sẽ không lừa gạt nàng.
Ninh Thành không biết Hùng Kỳ Hoa nói với Kỷ Lạc Phi qua cái gì, hắn thở dài nói, “Lạc Phi, ta mới vừa thấy mẹ ngươi thời điểm, ta cũng biết nàng là mẹ ngươi Hùng Kỳ Hoa.”
Kỷ Lạc Phi nước mắt rơi như mưa, nếu biết là mẹ ruột của ta, ngươi vì sao còn xuống tay? Thế nhưng nàng không cách nào chất vấn Ninh Thành, nàng căn bản cũng không biết mình hiện tại phải làm gì.
Mẫu thân ở trong trí nhớ Kỷ Lạc Phi rất khắc sâu, thế nhưng tình cảm lại rất đạm mạc. Lúc này Kỷ Lạc Phi thậm chí rất muốn nói với Ninh Thành, ngươi dẫn ta đi một chỗ không người sinh hoạt sao?, sau này không như trước nữa đi ra ngoài. Thế nhưng luân thường đạo lý để cho nàng không cách nào nói ra những lời này, nàng bỗng nhiên cảm giác được chính bản thân hoàn toàn dư thừa.
Ninh Thành nhìn nước mắt rơi như mưa Kỷ Lạc Phi, cũng không biết phải làm thế nào đi an ủi, không thể làm gì khác hơn là nói, “Kỳ thực ta ở thời điểm biết Hùng Kỳ Hoa là mẹ ngươi, ta xem ở mặt mũi của ngươi, cũng không có đối với nàng động tay. Nếu mà mẹ ngươi nói ta đả thương nàng, ta cũng hết cách. Cho nên ta không có đem chuyện tình gặp ngươi mẹ nói cho ngươi biết, cũng không phải là bởi vì hổ thẹn, là bởi vì không muốn làm thương tổn ngươi.”
Ninh Thành suy đoán Hùng Kỳ Hoa khả năng ở trước mặt Kỷ Lạc Phi thêm mắm thêm muối, nói mình làm nàng bị thương nặng, sau đó để cho mình rời đi Kỷ Lạc Phi. Coi như là Ninh Thành còn muốn cũng không nghĩ ra, Chúc Hồng Văn kế sách so với hắn nghĩ còn quá phận hơn vô số lần. Nếu mà không phải Kỷ Lạc Phi đối với Ninh Thành thật sự là khó có thể dứt bỏ, kế sách của Chúc Hồng Văn đã thành công.
“Ngươi nói ngươi không hề động qua mẹ ta? Ngươi đã cứu ta mẹ sau đó, không có trúng độc, hài tử kia cũng không phải của ngươi?” Kỷ Lạc Phi giọng nói không ngừng run rẩy, liên tiếp đem mấy vấn đề đều ném ra ngoài. Thậm chí ở trước khi Ninh Thành không trả lời, nàng liền cho rằng Ninh Thành không có lừa gạt nàng.
“Chờ một chút…” Ninh Thành vội vàng dừng lại Kỷ Lạc Phi vấn đề, “Ta lúc nào đã cứu mẹ ngươi? Ta chỉ là ở Đại An Sâm Lâm đi ngang qua chỗ mẹ ngươi ở mà thôi. Ta càng không có trúng độc, ngay cả sa độc răng nanh thú độc khí ta còn không sợ, độc này ta làm sao có thể trúng được? Còn có hài tử và cái gì nữa? Tới cùng chuyện gì xảy ra?”
Hỏi xong những thứ này, Ninh Thành đã suy đoán đi ra, nói không chừng Hùng Kỳ Hoa có chửa, ở trước mặt Kỷ Lạc Phi nói hài tử là của mình. A đù! Nếu quả như thật là như thế này, người nữ nhân này thật đúng là không xứng làm một người mẹ.
Kỷ Lạc Phi không phải đứa ngốc, lời của Ninh Thành nói ra, nàng lập tức cũng biết mẫu thân rất có thể nói dối với nàng. Liên tưởng đến mẫu thân nói chuyện mất tự nhiên, còn có trùng hợp như thế tìm được chỗ mình ở. Thậm chí mẫu thân lại cùng với Chúc Hồng Văn, dường như đối với cha của mình mất đi cũng không phải rất đau đớn, nàng hoàn toàn hiểu là chuyện gì xảy ra.
“Xin lỗi, ta thiếu chút nữa liền rời đi ngươi.” Kỷ Lạc Phi tâm tình khó có thể ngăn chặn, lần thứ hai nhào tới trong lòng Ninh Thành. Đối với nàng mà nói, nàng thà rằng tin Ninh Thành nói là lời thật, mẫu thân đã lừa nàng.
“Ngươi có đúng hay không ở Đại An Sâm Lâm thấy mẹ ta thời điểm, còn nhìn thấy cái kia Chúc Hồng Văn?” Kỷ Lạc Phi nghĩ đến những thứ này sự tình, trong lòng liền lần nữa như đao nhọn hoa động giống nhau.
Hôm nay hiểu chân tướng của chuyện sau đó, nàng mới biết được trước đây mẫu thân nói với nàng có bao nhiêu là trước sau mâu thuẫn.
Ninh Thành vỗ vỗ lưng Kỷ Lạc Phi, hắn biết Kỷ Lạc Phi đã hiểu là chuyện gì xảy ra. Nếu Kỷ Lạc Phi hiểu rõ, này này loại sự tình không cần phải… nói tiếp nữa, “Lạc Phi, ở lão gia của ta có một câu cổ huấn, chết không nói phụ qua, chuyện này lúc đó không nói sao? Ta cũng không giải thích chuyện này những thứ đã qua, nhớ kỹ tin tưởng lời của ta, ta chưa từng làm bất luận chuyện gì có lỗi với ngươi cùng cha mẹ của ngươi.”
“Ta tin tưởng ngươi.” Kỷ Lạc Phi hoàn toàn bình tĩnh lại, ngoại trừ Ninh Thành, cô cô nàng muốn đem nàng gả vào Thủy gia, nàng vừa mới gặp mặt mẫu thân dĩ nhiên vì một ngoại nhân đi lừa gạt nàng. Lúc này ở trong lòng nàng, chỉ có Ninh Thành mới đáng giá để tin tưởng. Cũng may, ở sâu trong nội tâm của nàng, vẫn như cũ tin tưởng Ninh Thành, bằng không nàng đã không trở về một chuyến.
“Lão gia ngươi?” Kỷ Lạc Phi đã không còn còn lại chuyện quấy nhiễu, ý nghĩ lập tức liền rõ ràng.
Ninh Thành biết mình nói lỡ miệng, hắn có chút lúng túng gãi gãi tóc của mình nói, “Chuyện này nói rất dài dòng, sau này sẽ chậm chậm cùng ngươi giải thích.”
“Ừm, Ninh Thành, tương lai tu vi của ngươi cao, có thể mang ta đi Đại An Sâm Lâm tế bái một chút phụ thân ta, sau đó chúng ta, chúng ta…” Kỷ Lạc Phi bỗng nhiên nghĩ đến dung mạo của mình, rốt cục không cách nào đem chuyện tình thành hôn nói ra khỏi miệng.
Ninh Thành biết ý tứ của Kỷ Lạc Phi, hắn muốn chờ tu vi của mình cao, xem có thể hay không trở lại địa cầu. Nếu mà hắn kết hôn thời điểm, có thể để cho muội muội tham gia, thật là là thật tốt a. Hơn nữa, hắn còn có một cái tâm tư, đó chính là nhất định phải đem dung mạo của Kỷ Lạc Phi khôi phục lại.
Cảm giác được trong lòng Kỷ Lạc Phi càng ngày càng mềm, Ninh Thành rốt cục nhịn không được cúi đầu xuống ở bên môi Kỷ Lạc Phi hôn lên. Ở trong nháy mắt tiếp xúc với đôi môi của Ninh Thành, Kỷ Lạc Phi cũng cảm giác được đầu óc của mình hoàn toàn trống rỗng. Nàng theo bản năng ôm chặt Ninh Thành, vụng về hôn đáp lại.
Đối với bọn họ mà nói, đây là lần đầu tiên…