Về phần liệu cô có thể đi bộ đến chỗ này hay không, hoặc sau khi đi bộ đến thì cô có thể dùng chiếc xe này hay không, những điều này nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Đối với môt người đã sống sót mười năm sau tận thế mà nói, những ngày đầu tận thế thực ra là khoảng thời gian tương đối nhẹ nhàng đối với người sống sót.
Khi đó phần lớn đồ ăn còn chưa hỏng hóc mục nát, các loại vật liệu sinh hoạt vẫn được bảo quản tốt, xe cộ và xăng dầu hầu như có sẵn ở mọi nơi.
Sức chiến đấu của ma vật mới sinh vẫn còn thấp, con người vẫn giữ một ít trật tự và đạo đức vốn có.
Đáng tiếc duy nhất là, cơ thể bản thân lúc này quá yếu đuối.
Sở Thiên Tầm thở dài, bóp vài cái vào tay chân vẫn đau nhức không có sức vận động.
Cơ thể như vậy, có thể sống sót hay không phải dựa vào may mắn.
Điện thoại di động của cô vang lên, Sở Thiên Tầm nhấc máy. Bên kia điện thoại truyền đến tiếng lải nhải của anh họ Từ Hướng Dương.
“Em gái, anh bảo này.” Từ Hướng Dương ngồi xổm trong góc biệt thự, một tay che micro điện thoại, hơi chặn lại tiếng chói tai từ máy cưa: “Người nhà này có phải cực kì giàu có, cực kì nhiều tiền không, là kiểu người mua cái gì cũng là hai cái, một cái để dùng một cái để vứt đúng không?”
“Làm sao vậy?”
“Em biết không? Sáng hôm nay, một công nhân đã đem đến 2 cái máy phát điện, là loại mà khách sạn hay dùng đó. Họ còn nói muốn lắp một cái, cái còn lại để dự phòng.” Từ Hướng Dương dùng giọng điệu khoa trương nói: “Máy phát điện phải hơn hai mươi mấy vạn, nơi này có thể mất điện mấy lần? Còn mua một cái dự phòng.”
“Hả, máy phát điện đến rồi à, có được lắp chưa?”
“Đương nhiên rồi, có tận mấy vị sư phụ đến đây lận, bọn họ bảo thổ hào ở đây đã thêm không ít tiền, yêu cầu duy nhất là phải nhanh, chậc chậc.” Từ Hướng Dương cảm thán, anh không thể hiểu được thế giới của người có tiền.
“Đúng rồi đúng rồi, căn nhà này bọn họ định dùng làm gì vậy, bắt đầu từ ngày hôm qua, liên tục có người đưa đồ đến, nào là gạo, mì gói, bánh quy, chăn bộng, vật gì cũng có, lung tung lộn xộn, sắp chất thành núi rồi. Cả ngày nay mẹ anh đều bận rộn giúp bọn họ nhận đồ.”
“Anh họ.” Sở Thiên Tầm ngắt lời anh, nghiêm túc giải thích: “Khi đồ giao đến, anh có thể hỗ trợ cất đi, đừng la làng khắp nơi. Nhà bạn học em là quân đôi, biết đâu lại liên quan đến những chuyện bí mật của họ.”
Từ Hướng Dương lập tức im miệng: “Tầm Tầm, em đừng có dọa anh, có cái gì bí mật? Em biết gì sao? Nói cho anh nghe một chút.”
“Anh Hướng Dương, đừng hỏi nửa, nhanh làm việc của mình đi. Nhớ kĩ, không quan trọng là đẹp hay không, nhất định phải rắn chắc.”
Đối với Sở Thiên Tầm, những việc cô có thể làm thật sự rất ít.
Vào ngày ma chủng rơi xuống, trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, cô cũng không biết cả nhà dì cả có thể sống sót hay không.
“Trong biệt thự nhà bạn em có không ít đĩa phim và tiểu thuyết về ngày tận thế. Nếu buổi tối mọi người không có việc gì làm, anh họ có thể bảo dì cả với dượng cùng xem được không?”
“Không được đâu, mẹ anh mà nhìn thấy mấy con quái vật đó nhất định sẽ bị hù chết.”
“…”
“Tầm Tầm, làm sao vậy? Sao không nói gì? Xem, anh xem là được chứ gì? Buổi tối anh sẽ rủ cha mẹ cùng xem.”
“Anh.”
“Ơi, anh đây.”
“Chăm sóc tốt cho dì với dượng, chờ em về nhà.”
12: 10 trưa ngày 20,
Cách tận thế đến còn 2 ngày.