“ Tới rồi thưa chủ tịch ” .
“ Cho vào đi ” .
Cánh cửa mở ra Phan Vũ Uy cùng Phan Tuyết Ly bước vào . Phan Tuyết Ly ra vẻ vội vàng tiến tới chỗ anh mè nheo .
“ Lê Minh hôm nay anh gọi em và ba tới có việc gì sao ” .
Nghe giọng nói quen thuộc này cô không kiềm được bản thân mà run lên cô càng cuối thấp mặt xuống hơn nữa . Sao lại là hai người họ chứ đây là món quà mà anh ta tặng cô sao , chết tiệt anh ta nên giết cô mới phải chứ không phải để cô rơi vào hoàn cảnh này .
“ Phải tôi có việc quan trọng nên mới gọi hai người tới đây ” .
“ Cậu có gì cứ nói tôi đang rất bận ” Phan Vũ Uy trước giờ vẫn chưa từng thích anh , nhưng ở thành phố X này không ai có thể chống đối anh .
“ Lê Minh cô ta là nhân viên dọn dẹp mới của công ty anh sao ” Tuyết Ly đưa mắt nhìn xung quanh ánh mắt lại vô tình rơi chúng người cô .
“ Cô ta ” .
“ Vâng ạ tôi là nhân viên mới ạ ” chưa đợi anh nói cô lập tức nói trước .
“ Còn không mau đi làm việc đứng đó làm gì ” cô ta cao giọng ra lệnh .
“ Vâng ạ tôi xin phép ” nói xong cô lập tức quay đầu rời đi nhưng chưa kịp ra khỏi cửa thì anh cất giọng .
“ Đứng lại ” gương mặt tối sầm của anh nhìn bóng lưng đang run rẩy của cô .
“ Chủ tịch anh có việc gì sao ạ ? ” giọng cô càng run thấy rõ .
“ Không tính chào hỏi một chút sao Tuyết Vy tiểu thư ” gương mặt anh rất cao ngạo nói .
Phan Vũ Uy và Phan Tuyết Ly nghe anh gọi cái tên đó lập tức quay qua nhìn bóng lưng đang đứng cách cánh cửa phòng không xa .
“ Anh gọi cô ta là gì ? ” Phan Tuyết Ly hốt hoảng hỏi lại .
“ Cậu đang gọi tên bậy bạ gì thế hả ? ” Phan Vũ Uy lạnh giọng quát .
“ Tôi bậy bạ ? ” anh cười khẩy một cách rồi đứng dậy đẩy Tuyết Ly ra anh đi tới chỗ Phan Vũ Uy đang ngồi . Ngồi về phía đối diện với ông ta .
“ Anh vừa gọi tên con nhỏ đáng chết đó còn gì ” . Tuyết Ly đi sau lưng anh vừa đi vừa dặm chân dặm cẳng nói .
“ Lẽ nào các người không nhận ra sao ? ” anh nhăn mày hỏi .
“ Nhận ra cái gì , còn nhỏ đó không giống chút nào ” Tuyết Ly quan sát rồi nói .
“ Tuyết Vy cô cũng nên chào hỏi họ một tiếng đi ” anh bưng bình trà lên từ từ rót ra ly rồi nói .
“ Cậu đùa cái gì chứ , cô ta không phải con nhỏ đó nên mới không hiểu cậu đang nói gì ” Phan Vũ Uy khó chịu nói .
“ Quay lại đây ” anh nhìn tách trà không nói tên nhưng giọng điệu của anh cô biết rõ là đang gọi ai .
“ Chủ tịch anh có gì sai bảo ” cô quay lại nhưng vẫn không dám ngước mặt lên cô đang sợ rất sợ .
“ Ngước mặt lên để họ nhìn cho rõ cô là ai ” anh lại nói .
“ Chủ tich anh ” .
“ Ngước lên ” anh gầm lên khiến cô càng run rẩy nhiều hơn nữa .
Cô chậm rãi ngẩn đầu lên người đứng đó khiến cả Phan Vũ Uy và Phan Tuyết Ly không khỏi bất ngờ .