Ta và Khinh Nhan đồng thời quay đầu nhìn lại, thấy phương bắc ánh lửa dợp trời, làm cho trời đêm đỏ rực .
Khuôn mặt của Khinh Nhan biển sắc thất thanh nói :
“Hình như là Tinh Không các!”
Tinh Không các là nơi ở của Khinh Nhan, ta cũng từ vẻ mặt của nàng đoán được điều gì đó .
Khi ta và Khinh Nhan chạy tới Tinh Không các, thế lửa đã rất mạnh, có không ít người dân ở xung quanh chạy tới trợ giúp. Thế nhưng thế lửa quá lớn, không lâu sau mọi người đều từ bỏ, cũng may Tinh Không các chỉ là một căn nhả độc lập, chung quanh trống trải, cho nên không cháy lan sang những phòng ốc khác .
Trong đám người có vài tỳ nữ khóc vọt rạ nức nở nói :
“Tiểu thư, chúng ta đang ở ngủ say, đột nhiên có người kêu cháy rồi, vì vậy chúng ta mới trốn thoát. “
Khinh Nhan nhanh chóng bình tĩnh lại, thấp giọng nói :
“Có người ở lại bên trong hay không. “
“Mọi người đều trốn thoát, không ai bị vướng ở trong!”
Một mỹ tỳ run giọng nói .
Khinh Nhan giật mình, trong lòng ta không khỏi trầm xuống, lẽ nào nàng đem Hạng Đạt Sinh, giam giữ ở chỗ này?
Khinh Nhan thấp giọng nói :
“Hỏng rồi!”
Nàng không giải thích gì cả, mà xoay người chạy về hướng sông Xuân Thủy .
Còn chưa chạy tới bờ sông, chúng ta đã nhìn thế ánh lửa trên Tịch Mịch phảng, Khinh Nhan chậm cước bộ, chuyện đã quá muộn, chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn của địch .
Ta không cần hỏi nhiều, cũng biết được toàn bố sự việc, chắc chắn Khinh Nhan giấu Hạng Đạt Sinh ở trong Tịch Mịch phảng, đối thủ dùng kế giương đông kích tây thu hút sự chú ý của chúng ta .
Có một chiếc thuyền nhỏ đang trôi ở giữa sông, hai tỳ nữ thủ vệ trên thuyền đang nằm ở trên đó .
Mũi chân Khinh Nhan nhẹ nhàng điểm lên bờ sông một cái, thân thể mềm mại lăng không bay lên, giống như một con Hồ Điệp, nhẹ nhàng rơi vào thuyền nhỏ .
Đợi khi nàng cho thuyền vào bờ, hai tỳ nữ kia mới tỉnh lại, thấy Khinh Nhan thì bật khóc :
“Tiểu thư! Các người mời rời đi không lâu, thì có người xông lên Tịch Mịch phảng, đánh chúng nô tỳ ngất xỉu. “
Khinh Nhan lạnh lùng nói :
“Có thấy hình dáng của người đó hay không?”
Vậy tỳ nữ lắc đầu nói :
“Người này mặc áo đen, có khăn che mặt, nô tỳ không nhìn rõ dung mạo, nhưng chắc chắn là một nữ nhân. “
Ta lúc này mới yên lòng, chuyện ta lo lắng nhất là Lý Mộ Vũ làm chuyện này, nếu như là do nữ nhân xuất thủ, thì tám phần mười sẽ không quan hệ với Lý Mộ Vũ .
Thuyền hoa chìm trong nước, ánh lửa tắt đi, dòng sông trở về bóng tối .
Khuôn mặt của Khinh Nhan phủ một tầng sương lạnh .
Tỳ nữ run giọng nói :
“Nô tỳ tội đáng chết vạn lần, đã phụ trọng trách mà tiểu thư giao phó. .. “
Khinh Nhan phất phất tay nói :
“Các ngươi đi về trước đi!”
Khinh Nhan thấp giọng nói :
“Hắn được giấu ở trong Tịch Mịch phảng. “
Ta đã sớm nghĩ tới chuyện này, nên chỉ có cách cười khổ :
“Bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau, tốt nhất là cứ nhìn tình thế mà hành động. “
Khinh Nhan nói :
“”Nhất định là nàng ta!”
Ta gật đầu, ta cũng nghĩ đến U U, Khinh Nhan hiểu U U như vậy, thì chắc chắn U U cũng không lạ gì Khinh Nhan .
U U vẫn luôn muốn có được bảo đồ Mâu thị, hiện tại mọi người trong Hán đô điều biết, chẳng có lý do nào để nàng bỏ qua một cơ hội tốt như vậy cả .
Ta nở nụ cười, thế cục biến hóa càng lúc càng vi diệu . Nguồn: http://thegioitruyen.com
Khinh Nhan cả giận nói :
“Ngươi cười cái gì? Có phải là cùng với yêu nữ kia thông đồng hại ta hay không?”
Ta ha hả nở nụ cười :
“Sức tưởng tượng của Khinh Nhan cô nương chân thực phong phú, chuyện tới bây giờ còn chưa rõ ràng, sao có thể kết luận do nàng ta gây nên?”
Khinh Nhan u oán thở dài nói :
“Ngoại trừ nàng, còn có ai hiểu ta như vậy?”
Ta mỉm cười nói :
“Dận Không to gan suy đoán một câu, Khinh Nhan cô nương có phải là truyền nhân của Phiêu Miễu các hay không?”
Khinh Nhan lạnh lùng nói :
“Bình vương điện hạ đúng là rất kiên nhẫn điều tra chuyện riêng của người khác. “
Ta cười nói :
“Trái tim của Khinh Nhan cô nương vững hơn bàn thạch!”
Khinh Nhan quyến rũ cười, xoay người đi về hướng Tinh Không các .