Ta hôn lên gáy ngọc trắng mịn của nàng, da thịt Lục Châu trở nên đỏ bừng, nàng muốn trốn tránh nhưng đôi chân dài lại quấn lấy người ta .
Ta đưa tay muốn cởi y phục của nàng, Lục Châu nắm chặt hai tay ta, run giọng đến :
“Ta rất sợ…”
“Sợ cái gì?”
Lục Châu đặt bàn tay của ta vào tiểu phúc của mình, nhẹ giọng nói :
“Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi muốn làm gì…”
Ta nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của nàng, hỏi :
“Ta muốn làm gì?”
Lục Châu bỗng nhiên xoay người, ôm chặt lấy ta, nhẹ giọng nói :
“Ta biết, trong lòng của ngươi vẫn chỉ coi ta là tiểu hài tử, chưa bao giờ coi ta là thê tử của ngươi…”
Ta nâng cằm nàng, Lục Châu nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài rung động, ta khẽ hôn lên trên đôi môi anh đào của nàng, nói :
“Nha đầu ngốc, ta nghĩ như vậy từ khi nào?”
Đôi mắt của Lục Châu nửa khép nửa mở, càng tỏ ra mê người :
“Ngươi nếu như coi ta là thê tử, vậy tại sao vẫn chưa cùng ta…”
Khuôn mặt của Lục Châu càng trở nên đỏ ửng, vùi đầu vào trong lòng ta, dịu dàng nói :
“Cái tên bại hoại này, không nên ép ta nói ra chuyện như vậy, trước khi gả cho ngươi, mẫu phi. .. cũng đã nói cho ta biết rồi…”
Ta ngơ ngác, vậy thì chẳng phải cô gái nhỏ này giả bộ si ngốc trước mặt ta từ trước tới nay hay sao .
Lục Châu thấp giọng nói :
“Ngươi. .. giúp ta cởi cái yếm xuống…”
Ta lúc này đâu còn đối đãi với nàng như một tiểu cô nương nữa, lập tức cởi cái yếm của nàng ra, thấy trên nó thêu hình ảnh nam nữ giao hoan, thì trong lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ .
Lục Châu không dám nhìn vào ánh mắt nóng rực của ta, thấp giọng nói :
“Phàm là khi nữ tử người Hồ lập gia đình, mẫu thân đều vì nàng may cho một cái yếm, ta đã gả cho ngươi được một năm, ngươi. .. chưa từng cởi yếm cho ta…”
Trái tim của ta đập thình thịch, văn hóa của người Hồ đúng là có sự khác biệt lớn với chúng ta, thảo nào mà thiếu nữ người Hồ chỉ hơn mười tuổi đã được gả đi .
Trước khi Lục Châu gả cho ta, mẫu phi của nàng đã tự mình thêu cái yếm này cho nàng, cũng như khóa học đầu tiên về cuộc sống vợ chồng, trước kia ta đúng là quá lo lắng rồi .
Lục Châu sâu xa nói :
“Ta biết. .. nữ tử Bắc Hồ chúng ta không xinh đẹp và quyến rũ được như nữ tử Trung Nguyên… cho nên ngươi tình nguyện gặp một ca kỹ, cũng không muốn đối diện với ta…”
Ta bỗng nhiên hôn lên đôi môi anh đào của nàng, bàn tay chẳng còn kiêng nể gì nữa xoa khắp thân hình của nàng, cuộc sống cần gì phải cố kỵ nhiều. Lục Châu kịch liệt đáp lại, tình yêu bị đè nén bấy lâu nay đã biểu hiện toàn bộ trước mặt của ta . Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Ta im lặng bỏ đi nội khố của nàng, thân hình của Lục Châu không còn che đậy hiện lên trước mặt ta. Da thịt trắng mịn của nàng ửng đỏ, mỗi lân xoa nắn của ta cũng khiến thân hình nàng run nhẹ .
Ta đưa tay hạ màn xuống, thân hình chúng ta biến mất trong màn đêm, ta thâm tình hôn lên mỗi tấc da thịt của Lục Châu, cuối cùng dừng lại trên đôi môi thơm của nàng .
Trong bóng tối Lục Châu nhẹ giọng nói :
“Ta. .. rất sợ…”
Ta cầm hai tay nàng, nhẹ nhàng nằm úp lên thân hình của nàng .
Lục Châu gắt gao giữ ta lại, nói :
“Ngươi có. .. coi ta là thê tử của ngươi không?”
“Từ khi cưới nàng, nàng đã là thê tử của ta…”
Trong bóng tối bỗng nhiên truyền đến rên rỉ của Lục Châu, nàng gần như ôm chặt lấy cánh tay của ta, qua hồi lâu, năm ngón tay mới thả lỏng, tình cảm ấm áp như đêm thu…
Nam nhân trưởng thành cần một quá trình rất dài, trong khi đó nữ nhân trưởng thành chỉ trong thời gian một đêm .
Lục Châu búi tóc cho ta, đội tử kim quan lên đầu ta, cúi xuống hôn lên mặt của ta một cái. Ta vòng tay ôm nàng vào trong lòng, đặt nàng lên đầu gối, mỉm cười nói :
“Không nghĩ tới Lục Châu của ta còn có bản lĩnh như vậy. “
Lục Châu ôn nhu nói :
“Ngày xưa khi còn ở Tuyên Thành có nhiều tỷ tỷ chiếu cố huynh như vậy, đương nhiên không cần muội hao tâm tổn sức, hiện giờ chỉ còn một mình muội, muội đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm chiếu cố trượng phu của mình. “
Ta than thở tự đáy lòng :
“Nàng quả nhiên đã trưởng thành. “
Lục Châu nhẹ giọng nói :
“Kỳ thực muội đã sớm trưởng thành, chỉ có huynh mới coi muội như tiểu hài tử mà thôi. “
Ta nhẹ giọng nói vào tai của nàng :
“Sắc trời vẫn còn sớm, không bằng chúng ta lại lên giường triền miên một phen. “
Lục Châu khuôn mặt ửng hồng nói :
“Muội. .. sợ rằng không được. .. nơi đó vẫn còn đau đớn…”