“Ta muốn thương lượng với ngươi một chút, có thể để lại Đường Muội ở lại chỗ này hay không, đợi cho thương thế của hắn tốt, thì hắn có thể rời đi. “
Ta nhíu mày, căn cứ vào thương thế của Đường Muội, theo chúng ta tới Bắc Hồ là không có khả năng, cách tốt nhất là để hắn ở lại chỗ này dưỡng thương .
Thế nhưng Nhã Khắc này là địch hay bạn còn khó nói, ta làm sao có thể yên tâm giao Đường Muội vào trong tay hắn được chứ .
Nhã Khắc dường như nhìn thấu sự lo lắng của ta, hắn lớn tiếng nói :
“Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không làm chuyện thương tâm tới muội muội của mình. “
Ta gật đầu nói :
“Chuyện này ta cần hỏi ý kiến của Đường Muội. “
Lúc này tiếng khóc của Phổ Mạn đột nhiên vang lên, chúng ta quay đầu nhìn lại, thì thấy Phổ Mạn vọt ra từ căn nhà gỗ, ta và Nhã Khắc cuống quít chạy tới . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Trở lại nhà gỗ, Đường Muội vừa tỉnh lại, Đột Tạ đang ở đút thuốc cho hắn, Đường Muội thấy ta, cố gắng ngồi dậy, ta ấn vai của hắn xuống, thấp giọng nói :
“Ngươi nằm xuống nghỉ ngơi. “
Đường Muội xấu hổ nói :
“Đều là Đường Muội tin lầm yêu nữ, để công tử phải rơi vào hiểm cảnh…”
Dưới sự kích động hắn ho khan kịch liệt, phun ra một ngụm máu, xem ra một mâu kia của Nhã Khắc không nhẹ, chắc là bị thương tới phổi tạng của Đường Muội rồi .
Ta cầm tay phải của hắn bắt mạch, đem một cỗ nội lực nhu hòa truyền sang, trợ giúp hắn mau chóng ổn định tâm tình .
Ta thở dài nói :
“Đường Muội, kỳ thực Phổ Mạn cũng không phải cố tình làm hại ngươi, nếu như không phải có nàng, thì ngươi đã chết dưới mâu của Nhã Khắc rồi. “
Đường Muội im lặng không nói, trong ánh mắt của hắn hiện lên sự phẫn uất .
Ta kéo chăn đắp cho hắn, nói :
“Một nữ tử không có tình cảm với ngươi thì sẽ không bao giờ chịu chủ động làm con tin. Võ công của ngươi mặc dù trên ta, thế nhưng phương diện tình cảm ta lại tỉnh táo hơn rất nhiều so với ngươi. Nếu như ngươi không động chân tình với nàng ta, thì sao ngươi lại không để ý tới an nguy của bản thân, xông vào trận địa địch cứu nàng?”
Ánh mắt của Đường Muội dần trở nên ôn nhu .
Ta đứng dậy chậm rãi đi lại trong phòng, nói :
“Ta cho rằng ngươi không nên trách nàng, hơn nữa khi nàng ở với chúng ta, nàng ta còn chưa ý thức được tình cảm của mình. Khi ngươi xoay ngươi cứu nàng, thì nàng mới phát hiện là mình đã yêu ngươi, một người khi còn chưa rõ tình cảm của mình, làm những chuyện ngốc nghếch, thì sao không thể tha thứ được chứ”
“Thế nhưng. .. “
Đường Muội còn muốn nói điều gì đó, nhưng không biết nói sao cho phải .
Ta cười nói :
“Chớ quên ngươi là một nam tử hán, chẳng lẽ lại đi tính toán với một nữ nhân? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có tình cảm với Phổ Mạn không?”
Đường Muội đột nhiên cúi đầu xuống, hồi lâu mới nói :
“Thuộc hạ không rõ ràng lắm. .. chi biết là khi nàng có nguy hiểm, thuộc hạ sẽ bất chắp tính mạng cứu nàng. “
Ta nở nụ cười, chuyện đã rõ ràng, Đường Muội có thể hi sinh tính mạng vì Phổ Mạn, phần tình cảm sâu đậm này đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của ta .
Cuộc sống thật là thần kỳ, khi tình cảm tới chẳng có dấu hiện gì cả, rất nhanh chóng .
Đường Muội thấp giọng nói :
“Lúc nãy thuộc hạ mắng nàng… thuộc hạ lo lắng, nàng. .. sẽ không tha thứ…”
Tiếng khóc nức nở lại vang lên, Phổ Mạn chẳng biết từ lúc nào đứng ở cửa, câu chuyện giữa ta và Đường Muội nàng đã nghe rõ ràng .
“Đường Muội…”
Phổ Mạn gục xuống bên giường của Đường Muội, chẳng thèm để ý người khác vẫn đang ở đây, ôm chặt lấy thân thể Đường Muội. Đường Muội lúc này lại ngại ngùng như một tiểu cô nương, khuôn mặt tái nhợt của hắn đỏ bừng lên .
Ta hướng Đột Tạ nháy mắt, rồi lui ra khỏi phòng .
Nhã Khắc vẫn đang đứng ở ngoài cửa, hỏi :
“Thế nào?”
Ta thần bí trợn trừng hai mắt với hắn nói :
“Đoán là không bao lâu nữa, ngươi sẽ thăng cấp làm đại cữu tử (anh vợ)!”