Tống Dư Hàng nhìn tấm thẻ trong tay, rồi nhìn lại bọn họ.
“Đều đến đây rồi, không bằng đi vào thám thính một chút?”
Ánh mắt mấy người sáng lên, rối rít gật đầu tán thành.
Một nhóm ba người đi thẳng tới trước cửa, Phương Tân ngồi trong xe đợi, Trịnh Thành Duệ đội mũ lên, giả làm người đàn ông tai to mặt lớn kia, được Tống Dư Hàng và Đoạn Thành đỡ lấy lảo đảo đi vào trong.
“Xin chào, xin vui lòng cho tôi xem thẻ thành viên.”
Tống Dư Hàng đưa tấm thẻ tới, đối phương quẹt thẻ trên máy, xác minh đã thông qua, nhưng người phục vụ vẫn nghi ngờ nhìn bọn họ một chút.
Chiều cao và vóc dáng của Trịnh Thành Duệ rất giống với người đàn ông vừa rời đi, điểm khác biệt duy nhất là gương mặt của cậu.
Đối phương đi lên phía trước, như thể muốn nhìn rõ mặt cậu.
“Lý tổng sao quay lại rồi?”
Đoạn Thành đẩy người ra: “Nhìn cái gì, nhìn cái gì, ông chủ chúng tôi muốn đến tìm thú vui các người quản được sao?! Hay là nói không hoan nghênh khách quen, được, chúng ta đi thôi, ông chủ—”
Tống Dư Hàng cũng dựng một cánh tay của Trịnh Thành Duệ lên.
“Ông chủ, chúng ta đi thôi.”
Một người phục vụ khác mặc âu phục màu đen đứng ở cửa thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy tới ngăn cản.
“Lý tổng là khách quen ở chỗ chúng tôi, sao có thể không hoan nghênh, mời vào trong mời vào trong.”
“Thế này còn tạm được.”
Trịnh Thành Duệ giả say trong suốt quá trình, được hai người đỡ đi vào trong, Đoạn Thành cố ý chọn một khu vực ánh đèn lờ mờ nửa kín nửa hở đặt cậu ta lên ghế sofa.
Tống Dư Hàng đánh giá một vòng tình hình bên trong hộp đêm Hoan Ca, phát hiện có điều gì đó kỳ lạ.
Tầng lầu không cao, tổng cộng chỉ có hai tầng, nhưng hành lang dài như vậy chỉ có một cái cầu thang xoắn ốc, vô luận đi lên hay đi xuống đều phải đi qua.
Cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện chỉ cần đứng trên lầu hai là có thể nhìn bao quát toàn bộ đại sảnh không sót nơi nào.
Đại sảnh trải thảm mềm mại, trung tâm có sàn khiêu vũ, tiếng nhạc du dương vang lên, trai thanh gái lịch qua qua lại lại.
Vào cửa cách đó không xa là một cái quầy bar, vừa rồi đi ngang qua đó, cô liếc nhìn vào bên trong, phát hiện trên tường còn treo giấy phép kinh doanh.
Phùng Kiến Quốc nói Bùi Cẩm Hồng là chủ sở hữu hộp đêm giải trí này, mà bản thân Bùi Cẩm Hồng còn là người môi giới giữa Trung Quốc và Myanmar, vậy ai đã cấp giấy phép kinh doanh này đây?
Trong lòng Tống Dư Hàng đánh một dấu hỏi lớn.
Vừa ngồi xuống lập tức đã có nhân viên phục vụ đưa menu đến: “Chào anh, anh muốn uống gì?”
Đoạn Thành nhìn con số trên menu lập tức bị dọa đến nhũn cả chân, ly nước chanh rẻ nhất cũng có giá 1888 tệ (6.214.000 VND).
Vẫn là Tống Dư Hàng mặt không biến sắc tim không đập: “Tạm thời không cần, ông chủ của chúng tôi say rồi, cho tôi một cốc nước đun sôi là được.”
Đáy mắt nhân viên phục vụ hiện lên một tia ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo yêu cầu.
Tống Dư Hàng nhìn chỗ ngồi của ca sĩ giữa sàn nhảy, gọi anh ta lại.
“Lát nữa ai sẽ hát?”
Người phục vụ cung kính nói: “Lát nữa đến lượt Phương Phương tiểu thư, nếu cô muốn, có thể bỏ ra 28.000 tệ để chọn bài hát yêu thích.”
…
Mẹ nó, thật đúng là giá trên trời đắt kinh khủng.
Đoạn Thành âm thầm tặc lưỡi.
Tống Dư Hàng khóe môi cũng kéo ra: “…Không cần, vậy các người… ừm, ‘chị Hồng’ gì đó của các người sẽ xuất hiện sao?”
Người phục vụ nhìn cô có chút kỳ quái, Tống Dư Hàng bình tĩnh nói: “Ông chủ của chúng tôi đặc biệt tới đây, bất kể tốn bao nhiêu tiền, ông ấy luôn muốn gặp một lần.”
Người phục vụ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói.
“Thật xin lỗi, ‘chị Hồng’ không tiếp khách.”
Còn rất thần bí, xem ra đi con đường này thì không có cách nào gặp được người đó.
Tống Dư Hàng gật đầu, người phục vụ rời đi không bao lâu, ca sĩ tên “Phương Phương” kia từ trên lầu đi xuống.
Tống Dư Hàng chăm chú nhìn một hồi, đặt ly thủy tinh xuống đứng dậy: “Tôi đi rửa tay, cậu ở cùng lão Trịnh, cẩn thận một chút, sau mười lăm phút nếu tôi còn chưa quay lại, các người lập tức đi ngay.”
Đoạn Thành gật đầu, cùng cô xem đồng hồ, Tống Dư Hàng đơn phương rời đi.
Lầu một là sàn nhảy và dãy ghế dài, bên cạnh quầy bar rải rác có mấy cái bàn, có rất nhiều nhân viên phục vụ, không sai biệt lắm thì cứ ba đến năm bước sẽ có một người, tất cả đều mặc âu phục mang giày da, dáng vẻ thanh lịch, bên tai đều đeo tai nghe, sau thắt lưng còn ghim bộ đàm.
Tống Dư Hàng đi một đường tới, gặp ai cũng niềm nở lễ phép, nơi này nhìn quá tráng lệ, mọi hoạt động buôn bán đều diễn ra bình thường, nhưng không hiểu sao, cô luôn cảm thấy có chút kỳ quái không thể giải thích được.
Đại khái là quá bình thường đi.
Cô ngẩng đầu nhìn, màn hình lớn trên hành lang đang nhấp nháy màu đỏ, còn có, camera giám sát quá dày đặc, ngay cả cửa phòng rửa tay cũng có.
Như vậy có thể thấy được bà chủ đằng sau là một người thận trọng và đa nghi.
Trong khi Tống Dư Hàng đang xem xét tình hình bên trong hộp đêm Hoan Ca, bên trong một căn phòng khác trên lầu hai phát ra tiếng thở dốc ái muội, hai người lăn lộn trên giường.
Lâm Yêm chống đỡ vai đối phương, sắc mặt có chút tái nhợt, khẽ cắn môi: “Vương ca, trên người tôi vẫn còn vết thương…”
Để thuận tiện cho việc thay băng, mấy ngày nay cô đều mặc áo ngủ, Vương Cường cởi dây lưng áo ngủ rồi cúi người xuống.
“Không sao, tôi cẩn thận một chút là được, bộ dáng yếu ớt bây giờ của em thật sự làm tôi muốn không chịu được…”
Hắn giả vờ muốn hôn một cái, Lâm Yêm ghê tởm chịu không nổi vùi đầu vào cổ hắn, nhẹ giọng nói: “Vương ca…”
Trong tay kẹp một cây kim châm nhỏ, nhẹ nhàng cắm vào bên trong phần gáy của hắn.
Thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, Lâm Yêm một chân đem người đá văng ra, ngồi thẳng dậy chỉnh lý áo ngủ ngay ngắn.
“Mẹ nó, cái thứ gì, buồn nôn chết lão nương.”
Vừa nói cô vừa xuống giường suy nghĩ xem nên làm gì bây giờ, không để Vương Cường thân mật, cuối cùng sẽ khiến hắn hoài nghi, chi bằng…
Lâm Yêm cầm điện thoại bên cạnh giường bấm số, sau khi sắp xếp xong, cô lại lấy hai mũi tiêm trong tủ đầu giường ra, vén ống tay áo Vương Cường lên, nhắm ngay tĩnh mạch hắn nhẹ nhàng đâm vào.
Nhìn chất lỏng màu lam chậm rãi đẩy vào cơ thể hắn, Lâm Yêm thở phào một hơi, vỗ vỗ tay đứng dậy rút kim châm trên cổ hắn ra, rồi thản nhiên đi vào phòng tắm ngâm mình.
Trần Phương đang hát dưới lầu còn chưa kết thúc một bài, đã bị người gọi dừng lại.
“Ông chủ kêu cô đi lên.”
Trần Phương rõ ràng có chút do dự, mặc dù cô thích Vương Cường nhưng việc động đến mặt mũi Bùi Cẩm Hồng vẫn là nên tránh, thế này thật sự lộ liễu quá mức…
Người phục vụ nhỏ giọng bổ sung: “Chị Hồng không có ở đây.”
Trong mắt Trần Phương tràn đầy kích động, cô đặt micro xuống cúi người chào khán giả, sau đó theo người phục vụ cùng đi lên lầu.
Căn phòng rất lớn, giống như một văn phòng hành chính cao cấp, Lâm Yêm ở đầu bên kia đang ngâm mình, bên ngoài không nghe được tiếng nước chảy, nhưng bên trong cô lại có thể nghe thấy rõ ràng động tĩnh bên này.
Lúc bắt đầu Trần Phương muốn cự còn nghênh vài tiếng: “Vương ca, không được…”
Cuối cùng chỉ còn lại tiếng ân, ân, a, a ngươi tình ta nguyện.
Ước chừng qua mười phút sau, cô còn chưa tắm xong, động tĩnh bên ngoài đã ngừng lại.
Đệt, đây cũng quá nhanh đi, hơn phân nửa là liệt dương.
Lâm Yêm trợn mắt, lấy chiếc áo choàng tắm trên tường xuống mặc vào, đẩy cửa bước ra.
Trần Phương thỏa mãn xuống khỏi người hắn, quần áo còn chưa kịp mặc đã bị một khẩu súng dí vào sau đầu.
Lâm Yêm hơi nghiêng người, mái tóc vẫn còn đọng nước.
“Tôi chỉ mới đi tắm một chút, cô đã không đợi được rồi?”
Ánh mắt cô tình cờ nhìn thoáng qua, người đàn ông nằm trên giường còn chưa kéo khóa quần lên, bởi vì tiêm một liều thuốc lại thêm tiêu hao thể lực quá mức nên ngủ mê man không tỉnh.
Trần Phương cũng không ngờ rằng cô lại đột nhiên xuất hiện, chẳng phải người vừa rồi đưa đến nói cô không có ở đây sao?
Nội tâm Trần Phương siết chặt, sợ hãi đến mức run rẩy cả người, nước mắt tức khắc trào ra.
“Chị Hồng, không phải… Em không có… Chị nghe em giải thích, là Vương ca… Anh ấy…”
Lời còn chưa kịp dứt, Lâm Yêm dứt khoát vung một cái tát rất mạnh.
“Mẹ kiếp, không biết xấu hổ? Tôi dìu dắt cô như thế nào, cô trả ơn tôi như vậy sao?” Cô nói, trong mắt lộ ra mấy phần hung ác.
“Loại người lấy oán báo ơn giữ lại cũng là tai họa, chi bằng…”
Lâm Yêm khẽ bóp cò, Trần Phương lao tới ôm chân cô khóc nức nở.
“Đừng, đừng, chị Hồng, chị Hồng, em sai rồi! Em sai rồi! Phương Phương biết sai rồi! Chị tha cho em đi! Làm ơn, em bưng trà rót nước cho chị, làm trâu làm ngựa cho chị! Chỉ cần chị đừng gϊếŧ em, cho dù đuổi em đi cũng được, em cái gì cũng không cần, cầu xin chị…”
Rốt cuộc thì Trần Phương cũng là người của sân khấu có thể biến hóa linh hoạt theo tình huống, biết chuyện này cho dù có đợi Vương Cường tỉnh dậy cầu xin hắn cũng vô ích.
Đầu tiên phải nói đến tình cảm giữa hai người rất sâu đậm, còn cô chỉ là một mối tình nhỏ bé xuất hiện giữa đường làm sao so được.
Thứ hai Vương Cường chỉ quan tâm đến các vấn đề kinh doanh, các công việc lớn nhỏ trong hộp đêm đều là do Bùi Cẩm Hồng quản lý, cầu hắn không bằng van cầu chị Hồng, có lẽ còn có thể nghĩ tới quá khứ mà tha cho cô một mạng.
Trần Phương tính toán rất nhiều, nước mắt chảy không ngừng, lê hoa đái vũ, người thấy mà yêu.
*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Nếu Lâm Yêm không phải là nội ứng, có lẽ đã động lòng rồi.
Thấy cô im lặng lúc lâu, Trần Phương lại dập đầu xin lỗi, làn da ma sát với mặt đất rất nhanh đã tróc vảy, thân thể lung lay như sắp đổ.
Lâm Yêm đi đến chiếc ghế sofa màu gỗ bên cạnh ngồi xuống, đặt khẩu súng lên bàn, vươn tay châm một điều xì gà, hai ngón tay kẹp lấy nhẹ nhàng hít một hơi, ung dung nhả ra một vòng khói thuốc, ra hiệu cho cô bước tới.
Trần Phương quỳ gối đi tới.
Lâm Yêm ấn đầu thuốc lá đang cháy lên bờ vai trần trụi của cô.
Trần Phương nghẹn ngào muốn gào lên, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh băng của Lâm Yêm lại nuốt ngược trở vào.
Tàn thuốc nóng hổi tiếp xúc với da thịt phát ra tiếng “xèo xèo”, một góc da cháy khét bốc mùi tràn ngập ra.
Lâm Yêm hài lòng nhìn mồ hôi lạnh ứa ra trên trán cô, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi, toàn thân run rẩy, nhất quyết không rên một tiếng.
Đến khi tàn thuốc hoàn toàn dập tắt, Lâm Yêm mới buông tay.
Trần Phương mất hết sức lực, ngã ngồi trên mặt đất, bờ vai lưu lại một vết sẹo lớn, máu chảy đầm đìa.
Lâm Yêm nghiêng người, lại châm một điều xì gà khác đưa cho cô.
“Nào, thử đi, Vương ca của cô tặng cho tôi.”
Nước mắt Trần Phương ứ đọng trong hốc mắt, Lâm Yêm nhấc cằm cô ta lên, ngậm một miệng khói cũng không dám nói lời nào.
Lâm Yêm lướt ngón tay qua đầu vai cô, đến nơi đang chảy đẫm máu kia thì mạnh tay nhấn xuống một cái.
Trần Phương không thể chịu đựng được nữa, bật khóc: “Chị Hồng, chị Hồng, xin lỗi, xin lỗi, em sai rồi, em không dám tái phạm nữa…”
Lâm Yêm chỉnh lý quần áo lại cho cô: “Làm sao vậy? Em không sai, vì chị thấy thích em, nên lưu lại cho em một dấu ấn thôi.”
“Nào, đến đây.” Lâm Yêm nói, tự mình đỡ người dậy.
Trần Phương được phủ lên quần áo, toàn thân run rẩy, cũng không dám nhìn Lâm Yêm nữa.
Lâm Yêm vỗ vai cô: “Trở về tịnh dưỡng thật tốt, việc ngày hôm nay tôi sẽ không nói cho người khác biết, còn về phần Vương ca em tự mình đi giải thích với anh ấy.”
Trần Phương khóc nức nở, so với một ca nữ khác cũng ăn cây táo rào cây sung, Bùi Cẩm Hồng đã cho người rút móng tay, cắt đầu lưỡi, lại tiêm vào một liều ma túy có độ tinh khiết rất cao, cuối cùng bị bán đến Đông Nam Á. Trần Phương chỉ vẻn vẹn bị bỏng một vết sẹo khói, đã là kết cục tốt nhất.
“Vâng, Phương Phương biết, Phương Phương không dám lại có ý nghĩ xấu, từ nay chỉ nghe lời chị Hồng, chị Hồng muốn em làm gì em sẽ làm cái đó, chị Hồng chính là chị ruột của em.”
Móng tay đỏ tươi của Lâm Yêm vuốt ve khuôn mặt của cô, cười khúc khích.
“Ngoan, em cũng biết, chỉ cần chị bắt chuyện một chút, em rời Hoan Ca sẽ thế nào? Như người lưu lạc đầu đường xó chợ không ai cần. Yên tâm đi theo chị, sẽ chỉ có lợi cho em.”
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn Vương Cường đầy ẩn ý.
Trần Phương cũng không dám nhìn nữa, vội vàng cúi đầu chào Lâm Yêm, lảo đảo rời đi.
Sau khi mọi người đều ra ngoài, Lâm Yêm lại tiếp tục ngồi xuống, tâm trạng thấp thỏm châm một điếu thuốc.
“Vào đi.”
Lưu Chí đẩy cửa đi vào, sắc mặt không cam lòng: “Chị dâu tại sao không làm gì cô ta?”
Lâm Yêm lặng lẽ hút thuốc, khói thuốc lượn lờ càng khiến gương mặt thâm trầm kia thêm kiều diễm.
Lưu Chí luôn cảm thấy cô từ Miến Điện trở về đến nay luôn có chút khác biệt, giọng nói vẫn như vậy, tính cách cử chỉ cũng sai lệch không nhiều, nhưng không biết là vì cô gầy hơn trước hay vì cái gì, dung nhan trở nên tinh xảo hơn hút mắt hơn, trên người còn mang một loại phong tình khiến người say mê.
Tuy hắn không thể nói được là thay đổi ở đâu, nhưng không nghi ngờ rằng nó hấp dẫn đến mức hắn không thể dời tầm mắt.
Ánh mắt của Lưu Chí dán chặt vào ngón tay đang cầm điếu thuốc của cô, ngón tay thon dài mảnh khảnh, cổ tay trắng nõn tinh tế.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, chỉ nghe thấy Lâm Yêm nói.
“Dù sao cũng là người phụ nữ mà Vương ca thích, nếu cô ấy có chuyện gì chẳng phải là chọc anh ấy không vui sao.”
Lưu Chí liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngủ say như lợn chết trên giường kia, sự bất mãn trong mắt càng ngày càng rõ ràng.
Lâm Yêm vùi điếu thuốc lên trên gạt tàn, ung dung thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế sofa.
Lưu Chí đi qua giúp cô xoa bóp vai.
Lâm Yêm cảm thán: “Vẫn là cậu hiểu chuyện.”
Thấy cánh tay cô còn đang quấn băng gạc, Lưu Chí nhẹ tay lại một chút: “Không có gì, chị dâu đỡ hơn chút nào không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, nhờ có cậu.” Lâm Yêm nghiêng đầu nhìn hắn, mái tóc đen mềm mại xõa trên vai, không son phấn, khuôn mặt càng lộ ra vẻ mộc mạc thanh thuần.
“À phải, hôm nay tôi nhìn thấy….” Cô không biết tên của người đàn ông mặc áo camo đã gặp trong căn nhà gỗ ngày hôm đó, vì vậy mơ hồ miêu tả lại.
“Có người đi gặp Vương ca, bọn họ giống như đang nói về chuyện gì đó.”
Lưu Chí nhàn nhạt “ừm” một tiếng, cảm thấy đối với cô không cần giấu diếm, liền đem đầu đuôi kể ra.
“Nói là ba ngày sau sẽ có một lô hàng đưa đến chỗ chúng ta, một nhân vật lớn phía trên cũng sẽ tới.”
“Vậy sao….” Lâm Yêm suy nghĩ, cũng không biết nhân vật lớn này đến tột cùng là ai?
Xem ra cần phải đánh cái báo cáo gửi về tổ chức.
“Được rồi, không còn sớm nữa, cậu cũng trở về nghỉ ngơi đi, tôi đi hầu hạ Vương ca.”
Lưu Chí miễn cưỡng lui ra, khóe môi Lâm Yêm cong lên một nụ cười quyến rũ, ném một cái mị nhãn về phía hắn.
Mà lòng bàn chân còn nhẹ nhàng cọ vào ống quần của hắn.
“Tay nghề không tệ, sau này nếu như Vương ca không có ở đây, cậu có thể thường xuyên đến giúp tôi xoa bóp, thư giãn gân cốt.”
Dù sao thì Lưu Chí cũng là một chàng trai trẻ, bị cô trêu chọc một chút đã sôi máu lên, mặt bỏ bừng, lời nói cũng không lưu loát.
“Được, được, chị dâu đã nói như vậy, em nhất định phải thường xuyên tới đây.”
Lâm Yêm phất tay ra hiệu cho hắn lui đi, Lưu Chí nhẹ nhàng giúp cô đóng cửa lại, điều cuối cùng nhìn thấy là cô đang quỳ gối trên giường cầm khăn lau mồ hôi cho Vương Cường.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy oán hận đại ca của mình, không những thế, cảm giác ấy lại còn rất mãnh liệt.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chị dâu là nữ nhân tốt như vậy, còn toàn tâm toàn ý với hắn, Vương Cường lại không biết trân trọng?
Người thanh niên trẻ tuổi siết chặt nắm đấm, đáy mắt bỗng dưng hiện lên một tia hung ác.