— Em bằng lòng vì chị mà liều cả tính mạng, chỉ cần có thể bảo vệ chị an toàn.
Lâm Yêm chôn giấu suy nghĩ này thật sâu trong lòng, khẽ cắn môi dưới, trong mắt ánh lên một sự kiên định, cắm mũi kim vào trong da.
Cô còn chưa kịp đẩy vào, ngoài cửa đã vang lên mấy tiếng súng, đàn chim trong rừng cũng bị dọa bay tán loạn.
Mọi người bất ngờ quay đầu lại nhìn, một tên thuộc hạ lảo đảo xông cửa vào, trên người còn mang thương tích.
“Anh Vương, đi nhanh, chúng ta bị cớm bao vây!”
Lâm Yêm phát hoảng lên ống tiêm trong tay cũng rơi xuống đất.
Người đàn ông mặc áo camo nhìn qua gương mặt cô, rồi lại nhìn cái rương đặt trên đất, cắn răng: “Mau! Gom mang đi hết, rút!”
Lời còn chưa dứt, một quả bom hơi cay bay thẳng qua cửa sổ.
Lâm Yêm bị sặc đến mức ho khan liên tục, nước mắt chảy dài, nghĩ thầm: — Mẹ kiếp, thực sự coi tôi là một tên buôn ma túy bắt giữ cùng bọn chúng à?
Giữa lúc hỗn loạn, người trong phòng nhốn nháo, chỉ vang lên tiếng đạn đã lên nòng, có người hét lớn: “Sao cớm có thể tới nhanh như vậy, có nội ứng, gϊếŧ cô ta!”
Lâm Yêm trong làn khói mù mê mang đỏ vành mắt, nhìn thấy Triệu Thiết Trụ rút súng nhắm vào mình, mà Vương Cường đang đứng ngang hàng với cô, đại não lập tức nảy số, rướng người nhào tới, gắt gao tách cổ tay hắn ra, bắn vào cánh tay mình một phát súng.
“Vương ca, đi mau, có người muốn gϊếŧ anh!”
Màn sương máu tóe ra trước mắt, Lâm Yêm xuống tay có chừng mực, đương nhiên nắm chắc đầu ngắm, chỉ bị trầy xước da một chút, mềm nhũn ngã vào trong vòng tay hắn.
Vương Cường thương xót, một tay đỡ lấy cô: “Cẩm Hồng!”
Lâm Yêm yếu ớt giơ ngón tay lên chỉ vào Triệu Thiết Trụ: “Anh ta… Anh ta là nội ứng… Nếu không… Nếu không tại sao lại bắn anh… Cớm… Còn tới nhanh như vậy…”
Triệu Thiết Trụ không thể phản bác, lảo đảo lui về sau một bước: “Không, không phải tôi… Vương ca.”
Một tia tàn nhẫn lướt qua đáy mắt Vương Cường, Lưu Chí nhẹ gật đầu, một súng bắn vào trán hắn.
Lâm Yêm nhẹ nhõm nhắm mắt lại.
— Muốn tôi phải chết, trước tiên để tôi tiễn anh lên đường.
Còn người đàn ông mặc áo camo kia, cũng phải tìm cách xử lí.
Cô còn đang mơ màng suy nghĩ đã được người đỡ lên, Vương Cường ôm vai cô, cùng Lưu Chí mở ra một con đường máu.
“Đi!”
Ba người bọn họ băng qua khu rừng, liều mạng chạy như điên.
Lâm Yêm nắm chặt cánh tay mình, thở hổn hển: “Vương ca, Vương ca, tôi không chịu được nữa… Các người đi trước đi.”
Máu tươi từ giữa ngón tay cô tí tách chảy xuống đất.
Vương Cường còn chưa kịp lên tiếng, Lưu Chí đã lo lắng nói: “Chị dâu, chị đang nói cái gì vậy?Anh Vương là loại người như vậy sao? Muốn đi chúng ta cùng đi, đến ngã rẽ phía trước, tôi để xe ở đó, chúng ta lái xe đi, rất nhanh sẽ an toàn.”
Chà, Vương Cường được người anh em cấp thẻ người tốt, trên mặt có chút khó xử không giấu được, thêm việc Bùi Cẩm Hồng vừa cứu mạng hắn, ở trước mặt cấp dưới lấy oán báo ơn, sau này làm sao mà làm người.
Hắn cũng đành cắn răng nói: “Lưu Chí nói rất đúng, không nên chậm trễ, muốn đi cùng đi!”
Bản thân hắn cũng mệt, cái bụng bia nhô cao chạy thở không ra hơi, chỉ vào cô: “Lưu Chí, đến cõng đi.”
Lưu Chí lên tiếng, bỏ khẩu súng vào lại bên hông, ngồi xổm trước mặt cô: “Chị dâu, lên đi.”
Lâm Yêm dứt khoát leo lên, ôm sát cổ hắn, ghé vào bên tai nhỏ giọng thì thầm: “Lưu Chí, cảm ơn cậu.”
Sự mềm mại áp sát sau lưng hắn, hơi thở phả vào bên tai tràn ngập hương thơm.
Người đàn ông trẻ tuổi lập tức đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Không, không có gì.”
Móng tay Lâm Yêm nhẹ nhàng lướt qua vành tai hắn: “Cậu thật tốt, phần ân tình đối với người chị dâu này, tôi sẽ ghi nhớ.”
Vương Cường vừa nghe nói phía trước có xe, cực kì hưng phấn, chạy cách xa bọn họ một đoạn đường dài.
Lưu Chí vội vàng nhấc chân đuổi theo, trong lòng mơ hồ cảm thấy một tia oán hận.
“Hẳn là vậy.”
Quá trinh trốn chạy tìm đường thoát thân, nhành cây đổ ập xuống lướt qua mặt, Lâm Yêm bị xóc nẩy đến thất điên bát đảo, còn có vài lần cảm giác được đạn bay qua đầu, cảnh khuyển đuổi theo sau lưng không ngừng kêu.
Không biết đã chạy bao lâu, ngay lúc cô sắp ngất đi, cuối cùng cũng được đưa lên xe.
Giờ phút này cô suy yếu cũng không phải là cố ý giả vờ, sắc mặt Lâm Yêm trắng bệch, đầu ngả dựa vào ghế hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê.
Mặc cho Lưu Chí gọi bên tai “chị dâu” “chị dâu” nhưng cô vẫn không có động tĩnh gì.
•
“Chào Tống cảnh quan, đây là chỗ ngồi của cô, đây là chìa khóa tủ đồ, cô nhớ giữ kỹ.”
Đồng chí phụ trách đón tiếp dẫn cô đến một chiếc bàn làm việc thô sợ, kéo ra ghế gỗ không có chỗ tựa lưng cho cô ngồi, có chút xấu hổ cười cười.
“Đồn cảnh sát nhỏ không có hoành tráng như Cảnh cục thành phố, đúng rồi, Tống đội… Không, Tống cảnh quan, trong đồn không có căng tin, thời gian nghỉ trưa chỉ có một giờ, nếu cô muốn ăn cơm, đi ra ngoài rẽ phải đầu đường có rất nhiều quán ăn, hoặc gọi giao hàng đến cũng được, đừng nhịn đói.”
Bảo sao phòng làm việc không có ai, chắc họ đi ăn cả rồi.
Tống Dư Hàng nhìn quanh một vòng, phòng làm việc không lớn, ước chừng mười mét vuông, kê hai chiếc bàn đối diện nhau, có thể ngồi được bốn người, trừ chiếc bàn trước mặt cô còn trống, những vị trí khác đều đã có người.
Cô đặt túi xuống ghế: “Không sao, có nước nóng không? Tôi ăn mì gói cũng được.”
“Có, có, đây là ấm, phải tự mình đun, phòng tắm ở cuối hành lang.”
Viên cảnh sát nhỏ vừa nói, vừa cầm chiếc ấm nước rỉ sét đưa cho cô.
Tống Dư Hàng nhận lấy đi ra cửa: “Tôi không sao, cậu làm việc của mình đi, thời gian không có nhiều, đừng chậm trễ giờ ăn cơm.”
Viên cảnh sát nhỏ muốn đi, nhưng rốt cuộc đây vẫn là cấp trên từ Cục thành phố đến, cậu không nắm rõ tính khí cô thế nào.
Tống Dư Hàng cười nói: “Có cậu ở đây tôi ăn cũng không được thoải mái.”
Viên cảnh sát nhỏ lúc này mới lên tiếng, vui mừng chạy đi, nghĩ thầm: — Ngày bình thường làm sao có thể gặp một nhân vật lớn như vậy, không ngờ người này còn rất bình dị gần gũi.
Sau khi mọi người đi rồi, Tống Dư Hàng đi lấy nước, trở lại vừa ăn mì gói vừa nhìn giấy tờ trên bàn, cứ như vậy bắt đầu công việc tuần tra của mình ở đồn cảnh sát.
•
“Cậu muốn trong trạng thái suy sụp như vậy đến khi nào?” Ông lão chống gậy ngồi đối diện hắn, nhìn người đàn ông đối diện rót cho mình một ly rượu đỏ, khóe môi nhếch lên cười.
“Suy sụp? Không, không, tôi chỉ đang tận hưởng cuộc sống thôi.”
Tuy là nói như thế, nhưng tình trạng không chịu làm gì như vậy đã kéo dài một thời gian.
Ông lão hừ lạnh một tiếng, gậy chống trên đất gõ mạnh một cái.
“Lâm Yêm chết rồi, chính là thời cơ tốt nhất để cậu tiếp quản Lâm gia, lượng hàng cuối cùng kia cũng nên xuất đi.”
Nhắc đến Lâm Yêm, người đàn ông cầm ly rượu sững sờ một chút, nụ cười thêm mấy phần chua xót.
“Vội cái gì, hiện tại lão già kia trông giữ mấy phân xưởng phía dưới rất nghiêm ngặt, tạm thời không tìm được cơ hội.”
“Tôi thì thấy không phải là không tìm được, mà là không muốn tìm.” Khố Ba đưa một điếu xì gà tới, châm lửa cho ông.
Ông lão hít vài hơi, ánh mắt bên trong làn khói mù lượn lờ có mấy phần khó đoán.
“Chẳng lẽ, cậu nghĩ cậu còn là đại thiếu gia Lâm gia sao?”
Lâm Khả dần dần nghiến chặt răng.
Hắn nói tiếp: “Đừng quên, hung thủ cuối cùng là ai, đây là tất cả những thứ đáng lẽ cậu nên có được.”
Ông lão vung tay lên, Khố Ba đưa đến một cái hộp, mở ra bên trong là mấy ống nghiệm chứa chất lỏng màu lam xếp chồng lên nhau, bởi vì màu sắc của chất lỏng quá đậm nên hơi có ngả màu tím.
“Nó gọi là ‘Túy mộng’ số 15, một công thức mới, 50% độ tinh khiết, dễ gây nghiện lại ít gây ra tác dụng phụ. Cậu cầm đến cho ông ta, coi như là món quà ra mắt của tôi.”
Ông lão nói, khóe môi ung dung nở một nụ cười, như đang rơi vào trong hồi ức.
Lâm Khả nhìn chằm chằm ống nghiệm, chậm rãi uống sạch rượu trong ly.
Ông lão bỏ điếu thuốc vào trong gạt tàn rồi đứng dậy: “Mẫu thử tôi đã đưa cho cậu, nửa tháng sau tôi muốn thấy phòng thí nghiệm của cậu sản xuất hàng loạt trên quy mô lớn, sau đó giả đóng gói một chút làm thành một thức uống chức năng gây cười, hẳn là sẽ có rất nhiều người mua.”
Ông lão vỗ vai hắn: “Không thể không có phụ nữ lại còn không có tiền đúng không? Người của tôi sẽ lấy hàng ở chỗ cũ, chờ tin tốt của anh.”
Ông vừa nói, vừa run rẩy vịn Khố Ba rời đi.