Na Tư hiển nhiên còn không tin. Hắn nhìn về phía Dã Anh rời đi.
“Dã Anh là con trai của tộc trưởng, hắn năm nay vừa mới thành niên không lâu. Bình thường hay thích đùa cợt một chút nhưng bản tính không xấu.”
Kỷ Tán Cẩm cũng nhìn ra được, nhưng thú nhân này…thực sự rất nhạy bén.
Na Tư nhớ tới tộc trưởng còn cho gọi hắn. Hắn dặn dò nàng cẩn thận rồi đi. Vừa bước vào, hắn thấy tộc trưởng ngồi nơi đó.
Nhìn thấy Na Tư, tộc trưởng vẫy tay gọi hắn lại ngồi.
“Ngươi cũng biết ta gọi ngươi là vì chuyện gì sao? Một số thú nhân đã tỏ ra bất mãn việc ngươi giữ lại giống cái trong sơn động.”
Giọng điệu tộc trưởng trở nên nghiêm khắc lên:
“Na Tư, ngươi rõ ràng biết điều đó là không thể.”
Na Tư siết chặt tay:” Ta biết, nhưng là…có thể đợi sau khi nàng chấp nhận ta trở thành bạn lữ của nàng, sau đó ta sẽ không can thiệp vào quyết định của nàng…”
Giọng nói của Na Tư nhỏ dần, mang theo bất lực và buồn bã. Tộc trưởng nhìn hắn thở dài.
Na Tư sau khi thành niên, chỉ trong một thời gian ngắn hắn đã tiến bộ rất nhiều, còn trở thành thú nhân mạnh nhất trong bộ lạc, sau này chắc chắn thực lực sẽ càng cao. Chỉ là trong việc chọn giống cái hắn rất cố chấp, dù là từ chối cả Lenni.
“Tộc trưởng, trước hết cứ cho nàng ở cùng hang động của ta được không, nàng có hỏi tới cũng đừng cho nàng biết.”
Tộc trưởng cũng biết không khuyên bảo được hắn. Đành phải đồng ý.
“Được, nhưng nếu nàng vừa ý giống đực khác, ngươi không được phép quản lựa chọn của nàng.”
“Ta biết.”
Na Tư từ nơi ở của tộc trưởng trở về. Từ xa hắn thấy Kỷ Tán Cẩm đang đứng dựa vào thân cây, gió nhẹ phất phơ thổi qua khuôn mặt của nàng, mái tóc đen hơi hơi rối tung mềm mại phất phơ. Từng ánh nắng mặt trời chiếu qua tán cây, vụn ánh sáng rơi trên người nàng.
Nghe thấy tiếng động, Kỷ Tán Cẩm quay về phía Na Tư thấy hắn đang tiến gần. Phát hiện cảm xúc của hắn hơi không đúng lắm.
“Ngươi nói xong rồi, không có chuyện gì đi?”
Na Tư cười với nàng.
“Không có gì, người muốn đi đâu quanh bộ lạc không?”
“Ừm.”
Kỷ Tán Cẩm cũng đang muốn nhìn một chút xung quanh, tiện thể tìm thảo dược chữa đôi mắt của nàng. Na Tư dẫn nàng đi ra khu rừng rộng lớn phía sau bộ lạc.
Cả khu rừng xanh ngắt màu lá cây cùng một đống loại kỳ hoa dị thảo. Thỉnh thoảng cũng bắt gặp một số loại động vật cỡ nhỏ. Vừa đi, Kỷ Tán Cẩm vừa chú ý tìm kiếm xung quanh. Nàng bắt gặp cả rau chân vịt hoang dã và cả nấm.
Na Tư thấy nàng đào những cây rau thì rất kì lạ.
“Cẩm nhi thích ăn thực vật?”
“Đúng vậy, ăn thực vật rất tốt, ta không thể cứ ăn thịt được.”
Na Tư là báo tộc chỉ ăn thịt tất nhiên không thể hiểu. Nhưng hắn âm thầm ghi nhớ nàng thích gì, hắn sẽ tìm cho nàng.
Khi thấy Kỷ Tán Cẩm đào cả nấm, Na Tư hoảng sợ ngăn cản nhưng nàng trấn an hắn, không phải loại nấm nào cũng có độc.
Kỷ Tán Cẩm thấy một bụi cây lá dài từ đằng xa. Nàng nhận ra nó có tác dụng che dấu mùi hương, đang tiến lại gần để ngắt lấy, bỗng một cái gai màu tím đâm trúng tay thu hút sự chú ý của nàng.
Nhìn đến thủ phạm, nàng hơi bất ngờ, đụng trúng nó quả thật là vận khí còn khá tốt.
“Đây rồi.”
Nghe tiếng Kỷ Tán Cẩm kích động, Na Tư giật mình nhìn về phía thứ nàng đang cầm trên tay.
Kỷ Tán Cẩm chém xuống ngọn cây màu tím, giơ lên đối với hắn, hơi mỉm cười:
“Là một loại thảo dược rất hữu dụng.”
Nó còn là một trong bảy thảo dược làm thuốc chữa cho đôi mắt của nàng.