Từ khi còn nhỏ Trần Nhung đã biết cách trở thành một đứa trẻ ngoan, chỉ là anh không làm thôi. Sau đó, anh tự biến mình thành một người ngoan ngoãn nghe lời, giống như Lý Dục Tinh, mất rất nhiều công sức. Nhưng Nghê Yến Quy lại muốn anh tháo mặt nạ xuống, anh chỉ cần một người, cho nên cũng mặc kệ.
Người bạn nhỏ thích cô, không thích anh thì không thích thôi.
“Trước đây, anh dày công tính toán làm thế nào mới nhận được sự yêu mến từ người khác, bây giờ anh lười không muốn làm.”
Nghê Yến Quy điều khiển tay lái bằng một tay, tay khác đưa tới. Vì cô vẫn nhìn về phía trước nên tay không chạm tới gò má anh.
Trần Nhung biết cô muốn làm gì, tự đưa mặt tới bàn tay cô.
Cô lập tức véo một cái: “Không ai quy định chúng ta phải là một anh trai tốt, một chị gái hiền, nếu anh lười thì bỏ qua luôn đi.”
Trần Nhung cảm thấy Nghê Yến Quy đã mở ra một cánh cổng cho anh. Anh bước ra khỏi cánh cổng, và không thể quay lại: “Vậy em cảm thấy, anh bây giờ là người mà em thích à?”
“Nói thế này nhé, tôi thích nam sinh ngoan ngoãn. Anh ngụy trang đến mức rất dịu dàng, rất thâm tình, nhưng dáng vẻ đó của anh rất đáng sợ. So với anh hiện tại, cái kia mới thật sự là ẩn số.” Bởi vì con người không thể bị gò bó cả đời, sự yên lặng bên trong sẽ bạo phát, sau đó sự yên lặng đó sẽ hoàn toàn diệt vong. Anh sẽ bạo phát, chỉ là không biết đến khi nào. Đến lúc đó mới gọi là tàn nhẫn, độc ác.
Ngoài miệng anh nói mình có thể tiếp tục ngụy trang, nhưng cô biết anh không thể. Hoặc là anh sẽ điên, hoặc anh sẽ làm người khác phát rồ. Cô không muốn anh đi tới bước đường đó.
Cô cười hì hì với anh: “Tôi không biết mình có thích hay không, theo lý thuyết thì có lẽ là tôi không thích.”
Nhìn thấy mặt anh lạnh đi, cô lại bổ sung nói: “Người tính không bằng trời tính, biết đâu một ngày nào đó tôi đột nhiên nhận ra mị lực của anh thì sao.”
Lúc này, một bạn nhỏ lao tới đụng xe, cô mất thăng bằng, lao thẳng vào anh.
Trần Nhung không quan tâm tới tay lái, ôm cô vào trong lòng: “Đã muộn rồi, em không chạy được nữa. Chạy nữa anh sẽ phá hủy em.”
Cô líu lưỡi: “Không đến nỗi biến thái như thế chứ.”
Anh nhìn cô, không trả lời, cúi đầu mổ một cái lên môi cô.
Xung quanh vang lên tiếng cười đùa ồn ào của các bạn nhỏ.
Có một bé hô to: “Rất giống như ba mẹ em, anh trai chị gái, hai người sẽ sớm có những bạn nhỏ đáng yêu giống như em.”
Nghê Yến Quy yêu cầu đối với nam sinh rất đơn giản, đơn giản đến mức trước đây cô nghĩ cô và Trần Nhung là do số mệnh an bài.
Cho đến tận bây giờ cũng vẫn đơn giản. Cô thích Trần Nhung này sao? Đúng hay không. Sau này hai người có thể đi bao xa, điều này cũng không giống như Trần Nhung nói, không biết trước được. Nhưng cô có lòng trêu chọc anh, cô cũng không sợ cùng anh bước trên một con đường. Không hề giống như quãng thời gian chia tay, lo được lo mất, luôn phải suy đoán trái tim của người này.
Cô luôn canh cánh trong lòng sợ anh lừa dối. Nhưng dưới lý luận Sherlock Holmes của cô, cô không còn lo lắng nữa.
Xuống xe, Nghê Yến Quy tìm một người đi đường, nói: “Phiền anh giúp chúng tôi chụp một tấm hình.”
Trần Nhung hỏi: “Có muốn cười không?”
Cô trả lời: “Thích thì cười, không thích thì thôi.”
“Anh không thích cười.” Từ nhỏ anh đã không thích cười, điều này không hề liên quan gì tới việc anh có vui vẻ hay không. Lúc anh nghiêm mặt cũng có thể là anh đang vui.
Cô gật đầu: “Vậy thì không cười.”
Hai người chụp ảnh chung, mặt anh không hề có cảm xúc, còn cô như ánh ban mai tươi sáng.
Người qua đường trả điện thoại lại cho Nghê Yến Quy, nói: “Bạn trai cô thật lạnh lùng.”
Nghê Yến Quy liếc mắt nhìn bức ảnh: “Anh ấy luôn nghiêm túc như thế đó, đừng lấy làm lạ.”
Cô gửi ảnh đó cho Trần Nhung, yêu cầu anh phải lấy ảnh này làm hình nền khung trò chuyện trên WeChat của bọn họ.
Trần Nhung nói: “Rất sặc sỡ.”
“Nhưng rất đẹp mà.” Nam tuấn mỹ, nữ xinh tươi.
Anh đưa điện thoại cho cô.
Rất hiểu ý, cô biết anh muốn gì, chủ động đổi background.
Trần Nhung nhận lấy: “Thật sự sặc sỡ.”
Cô nhìn theo anh.
Anh cũng không xóa background này đi: “Thôi không sao, sặc sỡ thì sặc sỡ.”
Nghê Yến Quy nở nụ cười. Sở thích của cô không thay đổi, cô thích Trần Nhung ngoan ngoãn nghe lời. Anh không còn hiền lành nữa, nhưng lại đổi sang một kiểu “ngoan ngoãn, nghe lời” khác.
*
Bữa tối không ăn bên ngoài.
Trần Nhung nói trong tủ lạnh có nhiều đồ ăn, buổi tối sẽ ăn ở nhà. Anh hỏi: “Em ra đảo quay chụp mất mấy ngày?”
“Không chắc, em đã xem một đoạn video võ thuật nhỏ ở trên mạng, chỉ biểu diễn một loại binh khí, nhưng xem giới thiệu thì quay mất một tháng.” Nghê Yến Quy nói: “Chỉ có một người quay, em và Hà Tư Ly muốn đánh đối kháng, còn phải so chiêu với nhau, dùng binh khí thì càng phiền toái hơn. Mỗi thứ sử dụng một lần, lúc đánh không chắc có thuận lợi không. Triệu Khâm Thư nói, cái này dành cho những người không chuyên xem, điều mấu chốt là phải đẹp. Nếu muốn đẹp, thì phải dùng nhiều chiêu thức và động tác võ thuật hoa mỹ.”
“Ừm.”
“Anh có đi không? Anh là người trong nhóm nhiếp ảnh. Thực ra vé vào cửa không đắt, nếu anh thấy đắt, em mua cho anh.”
Trần Nhung không dám chắc vì còn phải xem tình hình của mẹ. Chồng đương nhiệm của bà ấy có vẻ rất yêu, rất thương bà. Nhưng hai ngày nay, người mà mẹ tâm tâm niệm niệm lại là người đàn ông kia.
Trần Nhung không biết, với cương vị là một người chồng, có thể chịu đựng được vợ mình bị kích thích vì một người đàn ông khác hay không. “Sáng mai rồi nói, nếu đêm nay không có vấn đề gì, ngày mai anh đi cùng em.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện rất nghiêm túc, không nắm tay, chỉ kề vai đi cùng nhau thôi.
Về đén nhà, Trần Nhung mới kéo tay cô: “Đồ đạc của em ở đây, đêm này em có đi khách sạn không?”
Nghê Yến Quy quay đầu: “Tại sao lại không đi?”
“Tiền đi khách sạn rất đắt.”
Cô kinh ngạc: “Không phải anh sẽ trả cho em sao?”
“Anh là gì của em? Sao anh phải trả cho em?”
“Vậy em tự trả.”
Trần Nhung ôm lấy eo cô, nhấc cô lên trên.
Hai chân Nghê Yến Quy không có điểm tựa, dựa lưng vào tường, giống như cô bị treo lên đó.
Anh ngửa đầu nhìn cô: “Lúc em tới, không nghĩ tới hậu quả xúc phạm anh sẽ như thế nào sao?”
“Nói vớ vẩn, em giải cứu anh khỏi bể khổ, đừng có lấy oán báo ân.”
Trần Nhung thở dài: “Tự em dâng tới cửa.” Anh ôm cô, ném cô lên sofa: “Cảm ơn.”
Anh vùi mặt vào vai Nghê Yến Quy.
Mẹ anh nói anh càng lớn càng giống người đàn ông kia, giống như từ một khuôn đúc ra. Trần Nhung không biết, anh muốn đóng vai làm một người hiền lành, nói cách khác, anh phải giả làm người đàn ông kia, động viên mẹ anh. Anh chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, lúc nhìn thấy Nghê Yến Quy, ban đầu anh cực kỳ mệt mỏi, nhưng giờ đây anh rất an lòng.
Anh nói: “Cảm ơn em đã đến.”