Trần Nhung có chút đăm chiêu: “Cô ấy thích cuốn sách này nên mình mua nghiên cứu một chút.” Anh tìm kiếm một phiên bản trên web rồi tải chúng vào Kindle.
Đêm nay, Trần Nhung đắm chìm trong cuốn sách này.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Khâm Thư vẫn còn đang buồn ngủ, hỏi: “Cậu nghiên cứu ra cái gì rồi?”
“Đối với cô ấy, có lẽ thẳng thắn chút sẽ tốt hơn.” Trần Nhung lấy ra vài dây đeo trọng lượng, trước tiên gắn trên lưng một cái, sau đó buộc một cái vào mỗi chân. Tiếp theo, anh lại lấy ra một tấm thép trọng lực. Bề rộng tấm thép chỉ chừng hai đốt ngón tay, dài chừng tám xen ti mét. Thứ này thường dùng để tăng trọng lực, một miếng nặng chừng 0.2kg.
Triệu Khâm Thư nhìn Trần Nhung lấy từng cái từng cái, hỏi: “Mỗi ngày cậu đều đeo nặng như thế, có mệt hay không?”
“Mệt.” Chính là mệt muốn chết đấy.
*
Ngày tiếp theo, chạy bộ sáng sớm, học môn tự chọn, tham gia câu lạc bộ, Nghê Yến Quy và Trần Nhung ngày nào cũng gặp nhau, đề tài ngày càng nhiều, từ một bộ phim tự chọn dần dần mở rộng ra, chẳng hạn như, nói về món ăn yêu thích hoặc là vấn đề học tập.
Thậm chí Nghê Yến Quy còn cảm thấy, sức mạnh của tình yêu đủ để làm cho cô trở thành một học sinh giỏi. Cô nói: “Một người giả vờ ngày càng nhiều, tự mình lừa gạt chính mình luôn.”
Mỗi lần cô tự lừa mình dối người thì Lâm Tu lại tạt cho cô một gáo nước lạnh: “Cậu ở trước mặt mình thay đổi 180 độ, thế mới gọi là lột xác.”
Được rồi. Chỉ khi ở trước mặt Trần Nhung cô mới có thể đoan trang, hào phóng như thế.
Liễu Mộc Hi thấy Nghê Yến Quy mỗi ngày đều nở nụ cười rạng rỡ, hỏi: : “Khi nào các cậu mới chọc thủng lớp cửa sổ kia?”
“Thuận theo tự nhiên đi.” Nghê Yến Quy nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, Chu Phong Vũ trả nợ thế nào rồi?”
“Vẫn ổn. Hôm nào mình vẽ bố cục trước, để cho người đọc xem thử.”
“Cậu ta có phải là “12 điếu thuốc” không?”
“Mỗi ngày cậu ta đều đứng dưới tàng cây hoa hòe. Sau đó —“ Liễu Mộc Hi lấy di động ra, để trước giường Nghê Yến Quy, “Nhãn hiệu hút thuốc này của cậu ta, rất giống cậu.”
Nghê Yến Quy liếc mắt một cái. Quả thật giống, thật sự giống như đúc.
Liễu Mộc Hi: “Nhưng mình chưa hỏi thẳng cậu ta rằng cậu ta có hút 12 điếu thuốc hay không. Có cơ hội mình sẽ nhìn thử xem, dù sao mình vẫn cảm thấy mình không biết rõ về cậu ta cho lắm.”
Tuy Mộc Liễu Hi nói như thế, nhưng Nghê Yến Quy vẫn cho rằng Chu Phong Vũ chính là “12 điếu thuốc”. Nhưng mà, ít nhiều cô cũng đã thấy được sự thay đổi của Liễu Mộc Hi.
Từ trước đến nay Liễu Mộc Hi luôn hướng về ánh mặt trời, thích nhất là đồng phục bởi vì không cần phải lo lắng rằng trông nó có ổn hay không. Nhưng gần đây cô ấy bắt đầu nghiên cứu kết hợp váy áo, trang điểm nhẹ nhàng, tự nhiên.
Nghê Yến Quy biết rõ, nói: “Cậu lại đi hỏi thăm nhé, nếu ngày nào đó xác định thì mình chắc chắn sẽ tìm cậu ta tính sổ.”
*
Cuối tháng mười, Nghê Yến Quy nhìn lại lịch học.
Vẫn có chỗ trống.
Liễu Mộc Hi rên la: “Phải đi quân sự!”
Vì lo lắng đến vấn đề thời tiết dạo gần đây nên quân sự được dời đến đầu tháng mười một. Quy mô ở Gia Bắc không thể so với trường công lập được, số lượng sinh viên năm nhất không nhiều, từng chiếc xe buýt đưa sinh viên đến căn cứ quân sự.
Trong trường học là bốn người một phòng, mà trong căn cứ lại sắp xếp mười người một phòng, càng nhiều sinh viên ở chung một chỗ thì cần rất nhiều thời gian để hòa nhập. Nhưng trong huấn luyện quân sự, thời gian rất quý giá. Các sinh viên thường sẽ luôn kiên trì vượt qua sự hỗn loạn.
Liễu Mộc Hi là trạch nữ (*) không hay vận động. Cô ấy nghĩ đến mấy kỳ huấn luyện kế tiếp, nhịn không được mà run lên. Cô ấy tự an ủi chính mình: “Nghe nói nam sinh bên kia là hai mươi người ở một phòng đấy. Mày nghĩ đến thời tiết này mà xem, một đám nam sinh, mồ hôi đầm đìa trong cùng một phòng, thật đáng sợ.”
(*) Trạch nữ: Trạch nữ là cụm từ có nguồn gốc Hán Việt, trong đó trạch có nghĩa là lẩn trốn, thường dùng để miêu tả những cô gái không thích sự ồn ào, sống khép mình và chỉ luôn thích ở trong nhà, không thích những hoạt động tập thể bên ngoài. Trạch nữ thường không thích vận động, ít nói và suốt ngày sử dụng điện thoại, máy tính để đọc truyện, để xem phim. Họ thích đọc tiểu thuyết hoặc chơi game…
Căn cứ có nước nóng, nhưng cần phải đợi lâu hơn. Hơn nữa thời gian tắm của mỗi người rất ngắn, mà chỗ giặt quần áo chỉ toàn nước lạnh, làm mọi thứ sẽ rất mất thời gian.
Nghê Yến Quy lười đi xếp hàng tắm nước ấm, trực tiếp đi tắm nước lạnh.
Nghỉ, nghiêm, đi đều bước, đứng lại đứng, đi bước nhỏ. Đến ngày thứ ba, các sinh viên đã rành cả rồi.
Có lẽ các huấn luyện viên đều biết rằng, nếu muốn con ngựa chạy nhanh phải cho nó ăn cỏ. Chiều tối sẽ có một bữa tiệc huấn luyện trong quân ngũ. Không phải chính thức, chỉ là hôm nay thời gian tự do dư dả nên các sinh viên tài năng lên biểu diễn văn nghệ. Lấy bốn nhóm gần đó tạo thành một tổ, tự vây thành vòng tròn, xem như là một liên kết nho nhỏ.
Các sinh viên mỏi mệt cả một ngày, có cơ hội để nâng cao tinh thần, dĩ nhiên là tốt rồi.
Khoa tranh sơn dầu và khoa kiến trúc không cùng một nhóm.
Ở trung tâm sân khấu bên phía Nghê Yến Quy có một người đẹp nhỏ đang đứng, cô ấy mặc một chiếc váy trắng, đi tất trắng cùng đôi giày nhỏ màu trắng. Làn da của cô ấy trắng, mái tóc đen dài rũ xuống, cả người trông rất cuốn hút, nhảy múa gợi cảm đến động lòng người.
Phía dưới truyền đến tiếng vỗ tay không ngừng.
Liễu Mộc Hi xoa xoa chân mình: “Thật bội phục sức sống của cô gái xinh đẹp. Lòng bàn chân của mình bự như thế, đứng cũng chẳng vững, sao cậu ấy có thể nhảy đẹp như thế được.”
Ba ngày nay Nghê Yến Quy vẫn chưa nhìn thấy Trần Nhung. Huấn luyện quân sự cũng có quy tắc, trong lúc huấn luyện không được tự tiện rời khỏi đơn vị. Lúc không huấn luyện, ai cũng đều mệt chết đi được, chỉ ước có thể nằm trên giường không cần phải dậy. Khó khăn lắm hôm nay mới có một ngày nghỉ ngơi.
Cô hỏi Trần Nhung đang ở đâu.
Anh gửi cho cô một bản đồ vẽ bằng tay. Chỗ anh cách cô cũng không xa, thậm chí còn rất gần, cách một tổ là đến.
Bây giờ gần như là khoảng thời gian tự do. Nghê Yến Quy đội mũ, tính chuồn ra ngoài gặp anh. Cô cân nhắc vị trí trên bản đồ, chạy đến, liếc mắt một cái đã thấy Trần Nhung.
Anh đang xem người ở vị trí trung tâm biểu diễn.
Chính là một nữ sinh xinh đẹp có vòng eo nhỏ nhắn, mặc quần áo thời cổ, không biết đang nhảy vũ đạo của triều đại nào, mềm mại giống như có thể vắt ra nước.
Các nam sinh vỗ tay, Trần Nhung cũng vỗ vài cái, trên mặt còn nở một nụ cười nhẹ.
Quả nhiên anh thích mấy trang phục cổ trang thế này, kiểu truyền thống sao? Nghê Yến Quy gửi tin nhắn: “Nhìn nữa mình sẽ chẳng thèm để ý đến cậu!”
Trần Nhung cầm di động trên tay, lập tức nhìn thấy tin nhắn. Anh đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy bóng dáng cô nên anh đứng dậy. Không giống cô trốn núp như mèo, anh đứng thẳng người nên lập tức bị huấn luyện viên chú ý đến. Anh cười nói gì đó với huấn luyện viên, sau đó đi đến chỗ cô.
Da của Trần Nhung sạm đi một chút. Mặt trời đang lặn phía Tây, ánh sáng mờ ảo giữa không trung, trên mặt anh lấm tấm mồ hôi, hỏi cô: “Ba ngày nay có vất vả không?”
“Vẫn ổn.” Nội dung huấn luyện của từng lớp không khác nhau lắm. Cô có thiên phú vận động, so với Liễu Mộc Hi thì thoải mái hơn: “Cậu thì sao? Huấn luyện viên có nghiêm khắc hơn huấn luyện viên Mao không, vẫn trụ được chứ?”
“Không thành vấn đề, chỗ này chính là nơi để rèn luyện mà.”
Nghê Yến Quy vừa định nói chuyện. Bỗng nhiên có một giọng nói hô to: “Nghê Yến Quy.” Là huấn luyện viên của cô.
“Không phải nói đây là thời gian tự do sao?” Cô làu bàu.
Trần Nhung: “Huấn luyện viên của mình nói là có thể hoạt động tự do. Mình qua đó với cậu.”
Nghê Yến Quy xoay người chạy đến chỗ huấn luyện viên, ngồi xếp bằng trên cỏ.
“Khoa sơn dầu có ai biểu diễn không?” Huấn luyện viên hỏi, các sinh viên đều cúi đầu, né tránh ánh mắt huấn luyện viên để khỏi bị kêu tên.
Duy chỉ có Nghê Yến Quy và Trần Nhung, cô nhìn anh cười, chớp mắt đã bị huấn luyện viên nhìn thấy.
Huấn luyện viên nói: “Nghê Yến Quy, hay là em nhảy một đoạn đi.”
“Huấn luyện viên, em không biết nhảy.” Cô không thể nhảy được, động tác như thể đang chiến đấu.
“Không phải những nữ sinh xinh đẹp đều biết nhảy sao?”
“Em không biết.” Nhưng mà, Trần Nhung thật sự đi tới, anh ngồi ở vòng ngoài cùng, nâng cao vành mũ lên, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh đỏ bừng, trong mắt hiện lên ngọn lửa.
Nghê Yến Quy đụng vào Lâm Tu: “Hay là chúng ta đi lên khiêu vũ đi?”
Lâm Tu dừng lại: “Khiêu cái gì?”
“Lúc học trung học, không phải cậu dựng bài “Si hán ca” sao? Không ai hợp tác với cậu, cậu đau khổ cầu xin mình đấy, mình cũng cố gắng đồng ý rồi. Cuộc đời mình chỉ nhảy có một lần đó thôi.”
“Bây giờ mình không nhớ ra được.” Lâm Tu bày ra một dáng vẻ “hiểu rõ”, “Mình đã sớm quên rồi.”
“Nghê Yến Quy.” Huấn luyện viên lại gọi cô, “Không nhảy vậy hát một bài đi?”
“Em cũng không biết hát.” Ngũ âm cô không được đầy đủ.
“Hát quân ca.” Huấn luyện viên nghiêm khắc, “Đây là mệnh lệnh.”
Lâm Tu nói: “Làm phiền mọi người chuẩn bị rửa tai đi. Đây là huấn luyện viên yêu cầu, không phải lỗi của Yến Quy.”
Nghê Yến Quy nhìn Trần Nhung cười xin lỗi, rồi mở miệng: “Đoàn kết chính là lực lượng…”
Các sinh viên: “…”
Nghê Yến Quy không dám nhìn phản ứng của Trần Nhung, lúc hát xong, đầu tiên cô nói với các bạn học khác: “Cảm ơn đã cổ vũ.” Rồi lại nhìn sang chỗ Trần Nhung thì không thấy anh đâu.
Sau khi về lại chỗ ngồi, cô hỏi Lâm Tu: “Trần Nhung đâu?”
“Cái gì?” Lâm Tu không để ý.
“Vừa nãy lúc mình hát, cậu ấy ngồi chỗ kia, bây giờ đâu rồi?”
“À.” Lâm Tu ngẩng đầu nhìn ánh sáng mờ mờ trên không nói, “Đời người có ba chuyện gấp, có lẽ là đi vệ sinh rồi.”
Nghê Yến Quy gửi tin nhắn cho Trần Nhung. Nhưng anh vẫn chưa trả lời, không phải là bị giọng hát của cô dọa chạy rồi chứ…
Liễu Mộc Hi chỉ chỉ chỗ kia: “Mình nhìn thấy cậu ấy qua kia nghe điện thoại, đi vào trong đấy.”
Nghê Yến Quy tháo nón xuống, chạy qua đó.
Trên sân thể dục trống trải không thấy bóng dáng Trần Nhung đâu hết. Lúc sắp đi qua, cô bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện dưới đường đi lên sân khấu có người đang đứng.
Rặng mây đỏ trời chiều trôi qua, chiếu sáng nửa thân dưới của anh, tay anh lộ ra ngoài, còn nửa thân trên ẩn trong bóng tối.
Nhưng Nghê Yến Quy có thể nhận ra là Trần Nhung. Cô chạy chậm qua đó.
Không biết tại sao anh đột nhiên bước vào bên trong.
Cô bước vào, nhìn thấy ánh sáng rực rỡ dưới chân mình. Mà anh, nửa cơ thể màu vàng đã được bao phủ bởi bóng tối. Cô mím môi, khụ khụ hai tiếng.
Người đàn ông đang đi sâu vào trong bóng tối kia dừng lại, xoay người.
Cô nhìn thấy đường nét mơ hồ là Trần Nhung.
Anh đi rồi quay trở lại.
Cô quay đầu đi ra ngoài. Trong giây lát, cổ tay đã bị người phía sau kéo lại. “Làm gì thế?” Cô phủi tay đúng tình hợp lý. Giãy không ra, có thể thấy rằng làm việc nhà cũng là công việc thể chất, càng chăm chỉ thì anh lại càng có nhiều sức mạnh.
“Hát rất hay.” Đây là giọng nói ôn hòa quen thuộc của Trần Nhung
Anh nói chưa dứt câu, cô đã cười lạnh: “Cậu đâu có nghe, sao mà biết được?”
“Mình nghe rồi. Nghe giọng của cậu.”
“Nói bậy, cậu ở chỗ này, làm sao cậu nghe được?”
“Mình nghe xong mới ra nhận điện thoại.”
“Mình không tin. Rõ ràng chỉ nghe mình hát một nửa đã không chịu nổi rồi.”
“Mình không…” Có thể là do ăn nói vụng về, nên anh nghẹn một lúc lâu vẫn chưa nói được chữ nào.
Nghê Yến Quy thừa thắng xông lên: “Trốn ở đây là sợ mình tìm được sao?”
“Không phải… bên ngoài rất ồn, mình không nghe điện thoại được.”
“Vừa rồi cậu ở trong đó làm gì? Chắc chắn là trốn mình rồi.”
Trần Nhung không muốn cãi với cô: “Nghê Yến Quy.” Anh lấy mũ mình đội lên đầu cô.
Vành nón đè xuống, khuôn mặt của cô chỉ còn lại bóng tối.
“Nghê Yến Quy.”
Gọi họ tên của cô ra có ý gì? Trong lòng cô tự cân nhắc.
Trần Nhung lấy di động: “Mình thật sự nghe hết rồi.”
Xung quanh toàn tiếng ca: “Đoàn kết chính là sức mạnh…”
Cô túm lấy vành nón, che khuất mặt.
Trong bóng tối, lỗ tai càng nghe rõ âm thanh phóng đại ra, mỗi giai điệu đều vang dội rõ ràng. Có thể nói là công khai xử phạt.