“Chúng thần cũng không biết. Thái hậu, người đang chảy máu 2 khiếu rồi ạ.”
Người xưa nói nếu chảy máu thất khiếu, chính là 7 lỗ trên cơ thể, mũi, tai, mắt…vv thì coi như đi chầu trời, nhưng Thái hậu đã chảy máu ra 2 lỗ rồi.
Ba Ba Mạc Tỏa lúc này mới lên tiếng:
“Không lo, chất độc đang chảy ra ngoài thôi, nhưng đây cũng không phải là cách, như ta đã nói khi nãy, Thái hậu đã trúng phải thứ hương gì đó khiến độc lây lan ra nhiều hơn, đây mới là điều chúng ta cần trị tận gốc.”
Ba Ba Mạc Tỏa lập tức nhìn lên chiếc đế đựng hương được để sâu trong góc phòng, cô chạy lại ngửi qua một lượt.
“Đây, chính là thứ này, thứ này khiến bệnh tình Thái Hậu càng thêm nghiêm trọng.”
Các Thái Y mau chóng đến kiểm tra, nhìn thế nào cũng chỉ là trầm hương bình thường các cung hay dùng.
“Bẩm Hoàng Thượng, đây là trầm hương, các cung khác cũng thường hay dùng, điều này….” Các thái y tỏ ra khó hiểu, thật vô lý, trầm hương sao lại hại được mạng người.
“Đừng nhìn ta, ta không biết à nha, ta chỉ thấy tại nó khiến Thái Hậu bị vậy thôi.”
Thấy ánh mắt dò xét nhìn mình, Ba Ba Mạc Tỏa lập tức thanh minh.
Tiểu Châu lập tức đi đến chiếc đế đựng hương, một chiếc đế rất bình thường, bên trên được đậy lại bằng một chiếc nắp chạm khắc hình phượng hoàng rất tinh xảo. Đây chính là chi tiết mà Thái Hậu thích nhất, hầu hết tất cả những đồ vật trong cung Thái Hậu đều được làm thêm chi tiết phượng hoàng ngóc đầu này, Thái Hậu rất thích.
Nhưng khoan đã, mắt của phượng hoàng hình như có điểm khác lạ. Tiểu Châu mau chóng đưa cho hắn xem.
“Hoàng Thượng, người xem.”
Dạ Huân Thiên đón lấy chiếc nắp, nhìn kĩ mắt phượng hoàng, một dòng chảy đen đặc rất nhỏ đang rỉ ra, nếu không để ý sẽ rất khó nhìn được.
“Hả cái gì cơ.”
Ba Ba Mạc Tỏa lập tức chạy lại, ngửi ngửi một cái.
“Đúng đúng, là nó đó, nhưng ta cảm thấy còn thiếu thiếu thuốc dẫn nào đó, khi kết hợp với chất độc này, nó sẽ làm lan ra các bộ phận khác.”
Ba Ba Mạc Tỏa lại tiếp tục tìm kiếm khắp nơi.
Điềm Điềm nhìn vào chén thuốc bên cạnh lên tiếng:
“Nương nương à, có khi nào ở trong thuốc không.”
Thái Y trưởng lập tức giận dữ đen mặt quát:
“Hồ đồ, thuốc do thái y viện chúng ta sắc, ngày ngày đưa vào đều được dùng kim bạc kiểm tra kĩ lưỡng, cô nói vậy há chẳng phải muốn đổ tội lên đầu chúng ta.”
“Ta…” Điềm Điềm cứng họng, khóe mắt uất ức khẽ rơi xuống một giọt nước mắt.
Ba Ba Mạc Tỏa thấy vậy bất lực với cái khả năng khóc nhanh thần sầu của cô, chẳng thèm quan tâm, liếc qua bên phía Tiểu Châu, cô móc khăn tay trong người ra, phất phất tay ra hiệu đem đến cho cô nhóc thân hình to con, nội tâm nhạy cảm kia.
Tiểu Châu mang khăn lau nước mắt cho Điềm Điềm, nào ngờ cô nàng kia khóc cũng nhanh mà nín cũng nhanh, hoặc đúng hơn là nhìn thấy Tiểu Châu ân cần như vậy cũng không có tâm trạng mà khóc nữa rồi.
Để cho yên tâm, cô cũng đến ngửi thử chén thuốc, cảm thấy có điều gì bất thường, lập tức đưa cái nắp kia đến gần, nhúng đầu phượng hoàng xuống bát thuốc. Quả nhiên có phản ứng dữ dội, bát thuốc khi tiếp xúc với chất độc kia lập tức tỏa ra những làn khói độc.
“A ha, thì ra là vậy.”