Lang Bát không nói gì vênh mắt lên nở nụ cười nham hiểm nhìn vào đống máu trong bát, liếc con mắt ngó lên ngó xuống hít lấy hít để.
Tiếp đó tiến sang chỗ Yên Nhi nằm đồng dạng cũng cắt lấy một ít máu hòa trộn lại. Thấy thế Nguyên Lâm cũng rợn người, bụng nghĩ thầm “chả lẽ mình hết gặp ma rồi đến gặp quỷ hút máu sao?”.
_ Người ta đang thử nhóm máu đấy? – Giọng cô bé vọng lên làm Nguyên Lâm không kìm nổi mà giật mình hét lên, hờn dỗi không gì tả được. Im im nãy giờ, đang trong lúc cảm thấy không khí lạnh lẽo đi thì tự nhiên lên giọng, khiến Nguyên Lâm không khỏi một phen thần hồn thoát xác.
Lang Bát cũng quay sang, liếc mắt nhìn. Nhưng cũng vì cái lý do chén máu, mà cậu ta cũng có thể hiểu được vì sao Nguyên Lâm hét lên như vậy. Tựa không có gì phải vặn lại chỉ lẳng lặng nói khẽ:
_ Bộ huynh chưa nhìn thấy tình huống này bao giờ sao mà phải phản ứng ác liệt thế?
Nguyên Lâm lúc này ngó sang thấy Lang Bát ta đang khuấy đống máu trước mắt. Một phần cũng không kìm được nổi trí tò mò trong tâm, thắc mắc:
_ Đệ làm vậy để làm gì?
_ Đệ thử máu, nếu máu kết hợp mà không đông thì không sao. Còn trường hợp máu kết hợp mà đông thì chắc ta sẽ phải nghĩ cách khác. – Lang Bát ân cần giải thích.
Biết đối phương xuất thân Lang Y nên Nguyên Lâm cũng không hỏi han gì thêm. Chỉ chăm chú nhìn từng hành động của đối phương. Được hồi thì cậu ta lấy một bát nước khác, dùng que nhúng vào đống máu. Rồi nhỏ sang bát kia, tiếp tục chăm chú quan sát.
Bất chợt cậu ta vỗ đét một cái vào đùi, cười lên ha hả. Như vừa khám phá ra được cái gì đó, quay sang Nguyên Lâm ta vẫn đang nhìn chăm chú. Không chịu được cái thái độ này, đành cố gắng gặng hỏi lần nữa:
_ Ủa vậy là sao? Yên Nhi được cứu rồi phải không?
Lang Bát không nói không rằng giơ con dao trong tay lên như ban nãy tiến về phía Nguyên Lâm.
Nhưng con người mà, ai chả có chút cảnh giác chứ. Mặc dù biết đối phương không làm gì nhưng cái vẻ mặt đó vẫn làm Nguyên Lâm ta cảm thấy lành lạnh sống lưng. Lang Bát lên giọng:
_ Huynh ngồi im đi, đừng làm cái vẻ mặt đó. Đệ không lấy mạng huynh đâu mà lo. Nãy chỉ là chút máu để thí nghiệm thôi, bây giờ mới là phần máu để cứu Yên tỷ tỷ.
_ Thật là cứu được không?
Lang Bát cau mày nhăn nhó:
_ Cứu được hay không cũng phải để đệ thử, nếu những gì đệ suy đoán mà đúng thì sẽ cứu được. Thôi đừng nói nhiều nữa ra đây.
Vừa nói Lang Bát vừa kéo Nguyên Lâm đến nằm cạnh chỗ của Yên Nhi, rồi vạch tay áo lên, hơ nóng con dao cắt ngay mạch máu gần cổ tay, tiếp đó bên kia lấy trong người ra một cây kim trực tiếp đâm vào mạch máu của Yên Nhi.
Rồi dùng một đoạn ống trong suốt dài chừng 5 6 tấc, mà Nguyên Lâm cũng chẳng biết được làm từ chất liệu gì. Phần dưới được nối thẳng với cây kim, mà phần trên ống thì to ra có thể trực tiếp đổ dung dịch vào.
Hướng phần cổ tay từ miệng vết thương của Nguyên Lâm, trực tiếp nhỏ vào trong miệng ống. Từ bên ngoài có thể thấy rõ, từng dòng máu được truyền qua như đằng đó có lực hút thần kỳ vậy, không hề có giọt máu nào chảy ra ngoài cả.
Được hồi lâu Nguyên Lâm lúc bắt đầu cảm thấy say sẩm mặt mày liếc mắt nhìn phía Lang Bát. Cũng ngầm hiểu được điều gì, Lang Bát định thả tay thì bị Nguyên Lâm giữ lại, tuy sắc mặt đã khá tệ nhưng một tia hi vọng cũng có thể đặt lên sự vụ này, trong miệng Nguyên Lâm từ từ phát ra tiếng:
_ Đã đủ cứu muội ấy chưa?
Lang Bát nhẹ nhàng liếc nhìn đôi tay, ngó nghiêng một hồi. Khe khẽ gật đầu, thấy vậy Nguyên Lâm mới dứt bỏ đôi tay. Nhưng thật kỳ lạ, vết thương vừa dứt đã thấy dấu hiệu từ từ liền lại trước mắt.
Sờ kiểm tra thì vết thương lúc đầu mà Lang Bát rạch cũng đã biến mất không một đấu vết. Nguyên Lâm tuy thắc mắc, nhưng cũng vội vàng quên đi. Cả cánh tay còn mọc lại được, vốn dĩ vết thương nhỏ này cũng chẳng là gì.
Sau khi bỏ tay ra xong Nguyên Lâm ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, hít lấy hít để không khí. Vừa mất một đống máu, nên tạm thời cả khuôn mặt trở nên tái mét nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường. Khoảng chừng mười hơi thở, Nguyên Lâm đứng dậy loạng choạng qua về phía Yên Nhi, Lang Bát thì vẫn đang chắp tay lẩm bẩm điều gì đó.
Bỗng nhiên điều thần kỳ cũng đến, từ từ từng ngón tay của Yên Nhi nhẹ nhàng cử động. Cả Nguyên Lâm và Lang Bát giật mình trố bốn mắt lên nhìn nhau, rồi quay về phía ngón tay đang cử động của Yên Nhi. Lại quay sang nhìn nhau, hai người vui như mở cờ trong bụng.
Không kìm nổi cảm xúc mà đứng dậy lên ôm chầm lấy nhau, vừa sướng vừa hét lên khoái chí. Nguyên Lâm ta cũng vì vậy mà dần quên mất đi sự mệt mỏi trước đó. Trong cậu giờ đây vẻ đã cởi được nút thắt trong lòng. Nhìn phía Yên Nhi rồi tiếp tục lườm sang Lang Bát:
_ Ta tưởng đệ không thích nam nhân ôm.
_ Trường hợp này ngoại lệ đi ha. – Lang Bát vừa đáp vừa cười lên hả hê.
Được hồi thì hai người cũng dịu lại, chạy về phía miếng đá mà Yên Nhi đang nằm, ngồi xổm trước đó từ từ nhìn về phía cô gái trước mặt.
_ Bố hai tên điên Simp Lỏ – Thanh Trúc trong đầu Nguyên Lâm lên giọng quở.
Biết không thể làm gì cô ta, Nguyên Lâm cũng im bặt không thèm trả lời lại. Điều mà cậu ta quan tâm nhất hiện giờ chỉ có Yên Nhi trước mặt mà thôi.
Cô bé động đậy từ từ, ngón tay rồi đến cánh tay, rồi đến cổ, tiếp đó là cả người và đôi chân cuối cùng là mở mắt nhìn. Vết thương sau gáy vậy mà liền lành lại như chưa hề có.
Quay sang thì thấy ngay bốn ánh mắt của Lang Bát và Nguyên Lâm chăm chú nhìn mình. Cô bé không khỏi giật mình bật phát tắc nằm dậy. Nhưng rồi vội lấy tay ôm đầu, vẻ mặt bàng hoàng, cất giọng:
_ Hai người là ai? Đây là đâu? Và … và … và ta là ai?
Chả cần suy nghĩ Lang Bát mở mồm đáp luôn:
_ Tỷ là Yên Nhi, nhà tỷ …
Nguyên Lâm vội vàng lấy tay bịt mồm Lang Bát lại không cho nói. Rồi quay về phía Yên Nhi tiếp lời:
_ Muội là Yên Nhi, muội đang bị thương là bọn ta cứu chữa cho muội. Ở đây tuyệt đối an toàn giờ muội nằm nghỉ trước đi, chuyện khác có gì hãy lo sau.
Trước ánh mắt đầy trìu mến của Nguyên Lâm không chút giả dối, điều này cũng vô tình làm cô bé Yên Nhi được phần an ủi. Sau một hồi chằm chằm nhìn ngó xung quanh, tiếp đó dùng tay sờ soạng trên người. Phát hiện không có điều gì bất thường, lúc này Yên Nhi mới quay ra:
_ Mặc dù ta chưa biết hai người là ai, nhưng ta cảm thấy hai người không phải người xấu.
Vừa dứt lời thì Yên Nhi cũng nằm xuống ngủ gục đi mất. Nguyên Lâm lúc này mới kéo Lang Bát ra ngoài, định mở mồm muốn nhắc nhở thì bị Lang Bát chặn ngay họng:
_ Bọn ta cứu chữa cho muội … huynh đừng có mà cướp công lao của đệ. Tất cả là do đệ làm hết, huynh hiểu chưa? Hiểu chưa hả? Giả sử sau này tỷ ấy lớn lên, mang ơn huynh mà quên mất đệ đây, lại muốn kết thành phu thê với huynh, thì có phải Lang Bát ta đã lỗ vố lớn không hả?
Câu nói làm Nguyên Lâm sắc mặt khô héo lại, tự nhiên muốn quỳ xuống đất vái ông thần này mấy lạy luôn cho bõ, lúc nào rồi mà còn để ý mấy cái này. Mặc dù khá ấm ức nhưng Nguyên Lâm cũng đành gượng gạo mà đáp lại:
_ Được rồi, được rồi là ta lỡ lời từ giờ không dám cướp công của đệ nữa. Nhưng có chuyện này ta muốn tham khảo ý kiến của đệ?
Lang Bát trầm ngâm, nhưng vẻ mặt vẫn hếch lên tỏ rõ thái độ bị cướp công lao mà vẫn còn già mồm. Nhưng rồi cũng dần hạ hỏa, tay chống cằm, mắt nhìn xuống mặt đất:
_ Thực ra thì phần nào đệ cũng đã đoán được tình trạng của Yên Tỷ rồi. Nhưng đệ không nghĩ là tỷ ấy sẽ quên sạch đâu, một phần nào đó kí ức vẫn còn trong đầu tỷ ấy. Huynh muốn đệ đệ giấu đi chuyện phu phụ Trương Bá sao?
_ Đúng rồi, mặc dù không phải trực tiếp nhưng cái chết của hai người lại chính từ chúng ta mà ra. Tuy chẳng có gì trong tay nhưng ta muốn được chăm sóc cho muội ấy. Ta không muốn muội ấy phải đau lòng về những chuyện buồn trong quá khứ, có nhiều thứ nếu quên được thì sẽ tốt hơn là nhớ. Ta muốn muội ấy có được một cuộc sống vui vẻ như ta đã hứa với phu phụ Trương Thúc hơn. Đệ thấy sao?
Lang Bát vẫn trầm ngâm suy nghĩ, nhưng trong lòng đã có đáp án cho riêng mình. Không quên nhìn lại phía Nguyên Lâm mà rằng:
_ Một ngày nào đó tỉ ấy nhớ lại, tỷ ấy có thể sẽ trách chúng ta.
_ Không sao, lúc đó ta sẽ là người chịu đòn thay đệ.
Nghe vậy cô gái trong đầu Nguyên Lâm cũng không kìm lòng nữa:
_ Không ngờ ngươi cũng tốt tính phết nhỉ? Đáng để bổn cô nương lưu tâm đấy.
Nguyên Lâm giật phát trở mặt lạnh lùng đáp lại, biết được nguyên lý chỉ cần suy nghĩ trong đầu thôi thì bên kia sẽ nghe được. Nên Nguyên Lâm cũng chẳng ngại mà mắng to:
_ Câm mồm!
Dứt câu thì hậm hực đi vào trong, hình ảnh Yên Nhi ban nãy tự nhiên làm cậu ta liên tưởng trông thấy dáng bộ khuôn mặt của Huyền mẫu, hai người quá là giống nhau.
Rồi từng đợt ký ức hiện về: hình dáng cô bé khép nép bên người mẹ dưới chân núi, hình dáng cô bé chạy theo người mẹ khi ở trang viên trước nhà, hình ảnh cô bé cầm cây gậy mà lao lên cứu mẹ lúc lâm nguy, … tất cả hãy cứ để nó trôi theo quá khứ vậy.