Đầu óc Lăng Diệu Diệu nhanh chóng vận chuyển: “Nói cách khác, dựa theo phương thức sinh sản của Mị nữ, nữ hài tử có thể kế thừa yêu lực chân chính làm “Mị nữ” sẽ càng ngày càng ít. Nhưng yêu lực sẽ càng ngày càng mạnh…”
“Đúng vậy.” Liễu Phất Y gật đầu, nhìn nàng khen ngợi: “Đây là “sự tiến hóa” của tộc Mị nữ.”
“Nếu để mặc các nàng tiến hóa, cuối cùng sẽ sinh ra quái vật mạnh đến mức nào, thế giới này có thể chịu được loại sức mạnh này hay không, ai cũng không thể đoán trước. Tộc Mị nữ tộc đàn cũng không hy vọng sức mạnh dần tập trung vào một số người, cho nên các nàng tự giấu mình đi, sẽ không dễ dàng sinh sản.”
Lăng Diệu Diệu thở phào một hơi, còn chưa thở xong đã nghe thấy câu tiếp theo.
“Nhưng ta đoán Mộ Dung Nhi là ngoại lệ.”
“Nàng sinh ra một nam hài tử, nhưng yêu lực của đứa bé này không giảm đi một nửa, mà ngược lại là tăng lên gấp bội. Ta không biết có phải do kết hợp với người hay không.”
“……”
“Tương ứng là yêu lực của Mộ Dung Nhi gần như bị hắn tước đoạt hoàn toàn. Sau khi nàng sinh đứa bé này, cơ thể yếu đuối như một người phụ nữ bình thường, thậm chí không thể chống lại sự bắt nạt của người thường.”
Lăng Diệu Diệu kinh ngạc nghe, véo đỏ cả tay mình.
Người trong phòng khách không phát hiện lá hoa lan ngoài cửa sổ đung đưa, góc áo bên ngoài chợt lóe, yên lặng biến mất.
“Ta còn nghe qua một câu nói.” Liễu Phất Y nói: “Chỉ cần gi3t chết hài tử trước khi nó trưởng thành, yêu lực thuộc về mẫu thân sẽ trở về bản thể.”
“Thì ra là thế…” Lăng Diệu Diệu lẩm bẩm: “Thảo nào khi lần đầu tiên Mộ Dung Nhi đến cậy nhờ Hoa Chiết, Lựu Nương lại kiến nghị nàng dìm chết hài tử.”
Cho nên, giữa cơn mưa xối xả trong giấc mộng đó, Lựu Nương cầm ô, xuyên qua khe cửa thương hại nhìn Dung Nương quỳ trên mặt đất: “Ta sớm đã nói với ngươi, giữ hắn chính là tai họa.”
Mà Mộ Dung Nhi quỳ ở trong mưa, ngữ khí tuy mềm mại nhưng rất kiên định: “Tiểu Sanh Nhi là con của ta, là bảo bối của ta…”
……
“Mộ Dung Nhi không nỡ giết đứa bé này.” Liễu Phất Y thấp giọng nói: “Cho dù Triệu Khinh Hoan đã phụ bạc nàng, nàng vẫn cảm thấy đứa bé này là bảo bối của nàng.”
“Nàng vốn định ôm con trở lại Kỳ Lân Sơn.” Chàng nhăn mày, có chút chần chờ nói: “Nhưng trên đường đã xảy ra một việc, khiến nàng từ bỏ quyết định này, một lần nữa trở về Vô Phương trấn.”
Lăng Diệu Diệu trầm mặc hồi lâu, thăm dò hỏi: “Là… ánh sáng đỏ trên thuyền sao?”
Theo lời kể của ông lão đó, Mộ Dung Nhi ở trên thuyền bị bọn côn đồ bắt nạt, sau đó đứa trẻ đột nhiên òa khóc, ngay lúc bọn chúng muốn bóp cổ đứa trẻ, trời bỗng giáng hồng quang, bốn người đồng thời chết bất đắc kỳ tử.
Liễu Phất Y và Mộ Dao không biết cảnh tượng đó nhưng Lăng Diệu Diệu lại không lạ gì.
Trong giấc mộng, ở cuối ngõ nhỏ, khi Mộ Thanh bị mấy đứa trẻ lớn hơn đ è xuống khinh nhục, cũng đột nhiên bộc phát ra ánh sáng đỏ như thế. Dưới nguồn sức mạnh kinh thiên động địa, mấy người xung quanh hắn đều chết ngay lập tức, sau đó tóc hắn dài ra, từ vai dài tới eo.
Lúc này, đại khái nàng đã đoán được gì đó, nhưng không nói ra.
“Phải.” Liễu Phất Y gật đầu: “Ta đoán lúc này Mộ Dung Nhi phát hiện yêu lực của hắn tăng lên gấp bội, hơn nữa không ai có thể khống chế. Nếu mang hắn trở về, rất có thể tộc Mị nữ sẽ giải quyết kẻ dị loại nguy hiểm này, mà thằng bé thì giống với người thường, cần ăn đồ chín và nước ấm. Cho nên nàng quyết định trở về Vô Phương Trấn, tự mình nghĩ cách.”
“Lựu Nương chắc là một con Yếm.” Mộ Dao nói tiếp: “Nàng ta sống bằng cách cắn nuốt nỗi đau và niềm vui của thế nhân. Một trong những mục đích nàng ta mở Hoa Chiết là để thu thập nước mắt đau thương của nữ tử chốn thanh lâu, sau đó từ từ cắn nuốt chúng.”
“Đại yêu với nhau, sẽ không kết thân, thậm chí còn đối địch.” Mộ Dao thở dài: “Ta đoán Mộ Dung Nhi là thật sự cùng đường, nên mới đi tìm con Yếm này, nhưng Lựu Nương không muốn phiền phức nên đã khuyên Mộ Dung Nhi gi3t chết hài tử, khôi phục yêu lực.”
“Sau đó, có lẽ là Mộ Dung Nhi khóc ra huyết lệ quý giá cho nàng ta, Lựu Nương mới đồng ý để nàng và con ở lại, che chở nhiều hơn.”
– ———
Bốn vị đạo sĩ mặc đạo bào trên tay nâng bốn cái hộp đang mở, quỳ thành một hàng.
Những ngón tay sơn đỏ của Đoan Dương đặt lên hộp, vừa đi vừa vuốt qua từng cái.
Nàng ta dừng lại trước cái thứ ba, lấy ra chiếc mặt nạ mềm oặt trong đó rồi chậm rãi đi đến trước gương.
Bốn đạo sĩ quỳ trên mặt đất nhìn nhau, sau đó lại run rẩy nhìn làn váy đính châu báu và ngọc bích của nàng ta.
Đoan Dương quay đầu, một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng khác xuất hiện, tay nàng ta chạm vào má hai cái, nhàn nhạt nói: “Chưa giống.”
Nói xong, nàng ta lập tức bóc lớp mặt nạ trên mặt ra, vò nát ném sang một bên, sau đó lại lấy cái mặt nạ từ chiếc hộp thứ hai ra, đứng trước gương cẩn thận đeo lên.
Đám đạo sĩ càng thêm run rẩy.
Trước đó trong cung có tin đồn rằng Đế cơ được nuông chiều phát điên, bọn họ còn không tin. Sau đó lại nghe đồn là Đế cơ đã khỏi, không chỉ khỏi bệnh mà còn cho Bệ hạ uống mê hồn canh, khiến vị thiên tử không thích chuyện ma quỷ phất tay một cái, trực tiếp giao con ghẻ Khâm Thiên Giám cho tiểu cô nương này.
Bọn họ chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, bây giờ xem ra Đế cơ không chỉ không khỏi mà còn điên lắm rồi.
Đang yên đang lành vì sao muốn đổi một khuôn mặt khác?
“Đúng là phế vật.” Nàng lại tháo mặt nạ ra, khuôn mặt mềm mại bị mặt nạ kéo căng đến biến dạng, trông rất vặn vẹo đáng sợ. Động tác của nàng ta thô bạo dứt khoát, dường như không hề cảm thấy đau.
Đôi đồng tử màu hạt dẻ của Đế cơ lấp lánh dưới ánh mặt trời, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt lạnh lùng: “Một cái Khâm Thiên Giám to như vậy, vậy mà một cái mặt nạ tử tế cũng không làm được sao?”
“Điện hạ…” Một lão giả tựa hồ không nhịn được nữa, có chút không phục ngẩng đầu: “Giống lắm rồi…”
Đế cơ đột nhiên cúi người, không nể tình bóp lấy cằm ông ta, móng tay đỏ tươi c ắm vào chòm râu ông ta, làm những người khác kinh hãi hô nhỏ một tiếng, nghẹn họng nhìn trân trối.
“Còn chưa đủ.” Khóe miệng nàng ta cong lên, lạnh lùng nhìn ông ta, lời nói cơ hồ rặn ra từ kẽ răng: “Ta muốn chính là giống như đúc, hoàn mỹ vô khuyết, hiểu không?”
“Điện hạ…” Ngoài cửa có một tên thái giám hoảng sợ chạy tới: “Đã xảy ra chuyện.”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Đế cơ, hắn đột ngột dừng lại, nuốt nước miếng, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Thái Phi nương nương… bị… ám sát.”
“……” Nàng ta hơi sửng sốt, sau đó trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười lãnh đạm mà trào phúng: “…… Thiếu kiên nhẫn như vậy sao?”
Thái giám truyền lời trợn tròn mắt: “Ngài nói… cái gì?”
“Không có gì.” Nàng ta hơi cúi đầu, ra vẻ thương tiếc vén tóc ra sau tai: “Bổn cung nói không cần chuẩn bị điểm tâm cho mẫu phi nữa, không dùng tới nữa rồi.”
– ———
Buổi sáng sau khi ra ngoài, Mộ Thanh cả ngày cũng không trở về.
Tới chạng vạng, Lăng Diệu Diệu hoảng sợ đi theo Liễu Phất Y và Mộ Dao ra đường tìm một vòng cũng không bóng dáng hắn.
“Có thể đệ ấy nghe thấy chúng ta nói chuyện.”
Liễu Phất Y kết luận, chàng nhìn mặt Lăng Diệu Diệu, dừng một chút, thở dài: “Để đệ ấy yên tĩnh một chút cũng tốt.”
Lăng Diệu Diệu ngồi bên giường thắp đèn, không nói một lời chờ đến nửa đêm, sau đó thở ra một hơi, để đèn trên bàn, kéo chăn nằm xuống giường.
Từ sau lần xuân phong nhất độ đó, hắn bèn thu lại đệm chăn dưới đất, mỗi tối đều ngủ bên cạnh nàng.
Bình thường người này rất dính nàng, thường xuyên ôm nàng đến không thở nổi, sau đó nàng tìm được một cái biện pháp, đó là chủ động ôm hắn.
Một khi nàng chủ động duỗi tay ôm hắn, hắn sẽ ngoan ngoãn bất động, để nàng ôm, như một con rối lớn lạnh lẽo nằm trên giường.
Hôm nay con rối hình người của nàng bị thất lạc, một mình nàng nằm trên giường, chỉ cảm thấy hơi lạnh từ ván giường truyền ra chui vào sống lưng, bao trùm khắp toàn thân, ngay cả đắp chăn cũng không ngăn cản được được cái lạnh ẩm ướt đó.
Nàng bực bội trở mình, mở to mắt nhìn vách tường, cảm giác hơi lạnh như băng sương đang thấm vào da đầu, làm huyệt Thái Dương đau nhức, cái lạnh như muốn trào ra khỏi hốc mắt.
Lăng Diệu Diệu gác cổ tay lên trán, tuyệt vọng nghĩ. Thật là không có tiền đồ, chỉ vì không tìm thấy Hắc liên hoa mà tủi thân đến muốn khóc.
Nghĩ đến đây, cửa chợt khẽ động, có người đẩy cửa đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nàng nín thở ngưng thần, trái tim đập thình thịch trong lồ ng ngực.
Về rồi…
Mộ Thanh vào phòng, nhìn thấy trên bàn có một ngọn đèn ấm áp chiếu sáng căn phòng, không khỏi sững sờ tại chỗ.
Hắn lặng yên không một tiếng động chậm rãi đi tới, duỗi tay hơ hai cái trước ánh nến, dường như định mượn chút ánh sáng nhạt này để sưởi ấm, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng người trong màn, con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh lửa, lặng lẽ nhìn hồi lâu.
Lăng Diệu Diệu căng thẳng nhắm mắt giả bộ ngủ, đầu ngón tay cuộn lại, nhẹ nhàng bám chặt mu bàn tay, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
Hắn đứng đó như một bóng ma, làm nàng lo lắng chỉ cần khẽ động một cái sẽ dọa hắn sợ bỏ chạy.
Một mùi máu tươi nồng đậm cùng với gió lạnh ngoài cửa chậm rãi bay tới.
Hắn không lên giường mà chỉ đứng trong chốc lát, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Hắn sang phòng bên cạnh múc một thùng nước lạnh, sau đó cởi áo ngoài dính máu, ngâm cả người vào đó giữa thời tiết cuối thu.
Thở ra một làn khói trắng, hắn dựa mặt vào vách thùng, bọt nước theo sườn mặt hắn lăn xuống, đôi mắt đen nhánh dường như cũng lập lòe từng đợt sóng.
Hồi nãy, hắn suýt nữa bị một ngọn đèn làm tan chảy.
Hắn cảm thấy chính mình mang theo trời đông giá rét bước vào, trên lưng đeo sát khí và máu tươi, giống như một loại xâm lược không phù hợp đối với căn phòng ấm áp và thiếu nữ đang ngủ yên trong màn.
Lần đầu tiên hắn căm ghét mùi máu trên người mình như vậy, căm ghét sự u ám như sương mù dày đặc quanh mình.
Càng say mê nàng thì càng chán ghét bản thân.
Trong cơn thấp thỏm chờ đợi, Lăng Diệu Diệu vô ý ngủ thiếp đi một lát, lục lạc ở góc giường khẽ vang lên, nàng mới giật mình tỉnh dậy.
Hắn tắm xong, thay quần áo sạch sẽ, mãi đến sau nửa đêm mới yên lặng bò lên trên giường, nhẹ nhàng nằm bên cạnh nàng.
Có điều lúc này, hắn không tới gần dán sát nàng, mà để lại khoảng cách một người ở giữa, cứng đờ nằm ở mép giường, chỉ cần trở mình là sẽ ngã xuống.
Làm sao thế này? Nàng có chút bực, duỗi tay ra, sờ tới người, sau đó giữ chặt eo hắn.
Mộ Thanh cảm thấy nàng ôm hắn, từng chút một kéo hắn vào giữa giường.
Trong không khí vẫn còn mùi máu nhàn nhạt không rửa hết, ánh mắt hắn chợt lóe, đối diện với nàng trong ánh sáng tối tăm: “Đánh thức nàng sao?”
“Ta không ngủ.” Lăng Diệu Diệu nằm nghiêng nhìn hắn, cố hết sức kéo hắn về phía mình, nói nhỏ: “Trốn xa như vậy làm gì?”
Thiếu niên trở mình, gần như áp nàng vào góc vuông giữa vách tường và giường, hắn nắm cằm nàng, ánh mắt thâm trầm: “Không muốn hỏi ta đi làm gì sao?”
“Còn có thể làm gì chứ.” Lăng Diệu Diệu để mặc hắn nâng mặt mình, ngửi mùi gỉ sắt bay trong không khí, dừng một chút, ngữ khí ngả ngớn: “Giết người phóng hỏa nha.”
Hắn không nhịn được hôn l3n cần cổ mềm mại ấm áp của nàng, như đang vội vàng tìm kiếm sự an ủi, động tác không thể gọi là dịu dàng, ngữ khí rất lạnh: “Sợ không?”
Lăng Diệu Diệu nâng mặt hắn ra, ưu sầu nhìn nửa ngày: “Từ lúc ngươi đánh chết Thủy quỷ đến giờ, không phải ta vẫn luôn ở bên cạnh nhìn sao? Bây giờ ngươi mới hỏi, đã muộn rồi.”
Nàng chọc chọc mặt Mộ Thanh, nụ cười có chút vui sướng khi người gặp họa: “Cũng không phải lần đầu tiên ngươi làm chuyện đó, sao lần này lại làm ra vẻ vậy.”
Thiếu niên rũ mi xuống.
Đúng rồi. Hắn hành tẩu giang hồ ngần ấy năm, bừa bãi tự phụ, trên tay dính đầy máu yêu quái, giết người cũng chỉ trong chớp mắt, chưa từng cảm thấy tội lỗi.
Nhưng vì sao khi nàng ôm hắn thế này, hắn lại cảm thấy mình tội ác tày trời, rửa mãi không sạch?
Thấy hắn không những không cười mà càng thêm suy sụp, trong lòng Lăng Diệu Diệu cũng cảm thấy thất bại, nàng nâng mặt hắn, hôn lên má hắn một cái, hắng giọng nói: “Ta cũng đánh chết Thủy quỷ.”
Nàng chớp đôi mắt, bắt chước vẻ mặt hắn, cường điệu nhệch miệng xuống dưới: “Ta cũng rất đau lòng.”
“Ta giết quỷ, ngươi sợ sao, Tử Kỳ?” Nàng giả vờ khóc hu hu: “Hử? Sợ sao?”
Lời còn chưa dứt, nàng đã không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn như vuốt lông thú cưng.
Thiếu niên nhìn nàng không chớp mắt, trong mắt có ánh sáng lấp lóe như phát hiện ra một lục địa mới.
Lăng Diệu Diệu sờ lên cánh tay hắn, nghiêng người ôm hắn: “Người ngươi lạnh quá.”
Nàng run lên, hàm răng va vào nhau: “Không phải là tắm nước lạnh đấy chứ?”
Mộ Thanh không lên tiếng, kéo chăn lên, che lại lưng nàng.
Nàng mở ra cơ thể ấm áp của mình, ôm chặt lấy hắn, truyền nhiệt độ sang cho hắn.
“Lần sau ngươi còn tắm nước lạnh thì ta sẽ không ôm ngươi, đông… chết người.”
Mộ Thanh dừng một chút, sau đó dùng đôi môi hơi lạnh theo cổ nàng hôn xuống phía dưới.
Lăng Diệu Diệu cảm thấy nàng và Mộ Thanh giống như là nông phu và rắn bản hiện thực. Nàng sưởi ấm con rắn, hắn sống lại rồi bắt đầu chui vào trong ngực nàng cắn lung tung.
Hắn hôn dần xuống tới bụng dưới của nàng, nụ hôn ngày càng nóng bỏng, hơi thở run rẩy đưa tay về phía sau lưng nàng, thuần thục cởi dây áo nàng ra.
Lục lạc ở góc giường bắt đầu rung động.
“Sao ngươi vẫn còn đi xuống…” Thiếu nữ trên giường trong mắt có ánh nước, cuống quít với xuống dưới nhưng không bắt được, hắn đã thuận thế trượt xuống: “Ngươi đừng…”
Lời nói của nàng đột nhiên nhỏ dần, sau đó biến thành tiếng nức nở hoảng loạn.
Nụ hôn của hắn mê loạn và nóng rực, cẳng chân trắng nõn của nàng mềm mại đặt trên vai hắn, cổ chân nhỏ nhắn một tay là có thể nắm hết, không ngừng lắc lư, không biết làm sao.
“Tử Kỳ…”
“Tử Kỳ, Tử Kỳ…”
Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn về phía trước, thiếu nữ gương mặt ửng hồng, cuối giọng còn có chút hoảng loạn xin tha.
Nàng sắp không chịu nổi…
Không biết vì sao khi vừa nghĩ vậy, trong lòng hắn đồng thời hiện lên sự thương tiếc sâu sắc và d*c vọng tràn ngập, hắn xấu xa suy nghĩ nếu không dừng lại thì sẽ thế nào?
Nàng bắt đầu giãy giụa bò về phía trước trốn, hắn túm lấy eo nàng, đè nàng tại chỗ, tiếp tục châm thêm lửa.
Sau đó, đám mây dưới thân run lên rồi hóa thành một vũng nước mềm nhũn, không tài nào vớt lên được.
Lục lạc leng keng kêu vang, hắn mang theo nhịp tim đập rộn ràng, dịu dàng chậm rãi gom vũng nước lại, nặn thành một cái nàng.
– ———
Thịt là thịt, nữa đi, nữa đi, ta chưa ngán, hahaha.