“……” Thiếu niên bị nàng ba hoa phóng đại một trận làm cho cáu kỉnh.
Biết vậy không thèm để ý tới nàng. Con thỏ điên.
Trong một chuyến đi dài, Lăng Diệu Diệu đúng là có chút rửng mỡ, nàng làm vậy là để nhắc bản thân và tài xế không ngủ gật.
Vừa yên tĩnh được vài giây quả nhiên cơn buồn ngủ bắt đầu chậm rãi bò lên như dây leo, mí mắt nàng càng ngày càng nặng, trong lúc mơ màng nàng nhìn thấy một thứ thon dài đang uốn éo bò lên chân Mộ Thanh chân, nó màu đen, vừa bò vừa phun ra cái lưỡi đỏ tươi.
Nàng bỗng giật mình một cái, hết sạch buồn ngủ.
Rắn!
Con rắn bò rất nhanh, mới vừa rồi còn ở trên đùi Mộ Thanh trên đùi, nháy mắt đã vọt lên eo của hắn.
Nàng vội vàng bám vào hắn, duỗi tay định gạt rơi nó, còn chưa kịp với tới Mộ Thanh đã giơ một tay ra, đột nhiên vỗ vào mu bàn tay nàng, trực tiếp đánh tay nàng ra.
Con rắn đã bị lung lay “bạch” một tiếng rớt xuống, sau đó một bông hoa lửa b ắn ra từ tay Mộ Thanh “bùm” nổ vang, sau khi ngọn lửa biến mất, rắn nước bị cắt thành mấy khúc “lạch tạch” rơi vào trong nước, vẫn còn bốc khói.
Lăng Diệu Diệu tức giận xoa bàn tay đỏ bừng: “Ngươi đánh ta làm gì……”
Hắn có vẻ còn giận dữ hơn nàng, giọng nói có chút mất bình tĩnh: “Đó là rắn, cô định duỗi tay bắt?”
“Nó bò lên người ngươi mà.” Lăng Diệu Diệu yếu thế xuống, nghĩ lại quả thật có chút sợ hãi: “Ta không nghĩ nhiều như vậy…”
“……”
Không biết đã lên bờ từ khi nào, Mộ Thanh đặt nàng xuống dưới gốc cây, quay đầu lại dùng đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng nàng, còn tức giận nói: “Cô cảm thấy ta không làm gì được một con rắn nước?”
“…… Là ta lo lắng nhiều.” Lăng Diệu Diệu co rụt lại, đôi mắt hạnh ngập nước gắt gao trừng hắn: “Mộ công tử thần thông quảng đại, sao có thể lật thuyền trong mương chứ?”
“Cô…”
Mộtbụi cỏ lau bên dòng suối đột nhiên rung lên vài cái, Mộ Thanh đang nổi nóng, lập tức ném một bông hoa lửa qua đó không thương tiếc, giữa chừng bùng lên thành một quả cầu lửa nhiều sặc sỡ với lực sát thương cực lớn, trực tiếp san bằng đám cỏ lau.
“Cái gì? Lăn ra đây.”
Phía sau đám cỏ lau lộ ra gương mặt ngạc nhiên sau khi bị nổ đen sì của Đoan Dương đế cơ.
Lăng Diệu Diệu trợn mắt há hốc mồm nhìn Đoan Dương bị nổ tới nỗi quần áo rách tả tơi. Liễu Phất Y và Mộ Dao vừa mới lên bờ cũng đầy kinh ngạc, ngay cả Mộ Thanh cũng đờ ra một chút.
Đoan Dương ngồi dưới đất, chậm rãi cúi đầu nhìn bộ quần áo rách nát và đôi chân đầy tro bụi của mình, sau đó lại chậm rãi nâng lên khuôn mặt nhỏ đen sì bắt đầu rơi nước mắt, nhìn qua như thợ mỏ vừa được giải cứu khỏi mỏ than.
Nàng tới để tỏ tình.
Có trời mới biết nàng đã đổi bao nhiêu loại hương cánh hoa, thử qua bao nhiêu bộ y phục mới, đổi cách trang điểm bao nhiêu lần rồi mới lộng lẫy và rạng rỡ bước ra khỏi Phượng Dương cung. Sau đó dưới sự trợ giúp của Bội Vân, trăm cay ngàn đắng chạy ra khỏi hoàng cung, ngàn dặm xa xôi đuổi tới sườn núi Kính Dương nơi có Liễu Phất Y, chỉ để mang đến niềm vui bất ngờ cho chàng.
Nhưng bây giờ… trước mặt mọi người… nàng lại xuất hiện ở trước mặt chàng với hình tượng như vậy…
Còn Mộ Dao thì sạch sẽ gọn gàng đứng bên cạnh chàng, cùng chàng nhìn nàng…
Nàng quay đầu, dùng ánh mắt oán độc nhìn thẳng về phía thiếu niên buộc tóc đuôi ngựa có đôi mắt đen nhánh kia.
Đúng là khắc tinh của nàng. Mỗi lần mất mặt trước mặt Liễu Phất Y đều là vì hắn…
Thấy Đoan Dương nghiến răng nghiến lợi hận không thể lột da rút gân Mộ Thanh, Lăng Diệu Diệu trong lòng chậc một tiếng làm bậy quá nhiều, lần này Hắc liên hoa có bị oan thật cũng không ai tin.
Mộ Thanh làm như không nhìn thấy sắc mặt Đoan Dương, đầy vẻ vô tội nói: “Không biết là Điện hạ lén lút trốn trong chỗ tối nên mới xuống tay không có chừng mực, suýt nữa ngộ thương Điện hạ, Tử Kỳ biết sai rồi.”
Lời xin lỗi này trong mắt Đoan Dương như đổ thêm dầu vào lửa, nàng duỗi tay, quần áo đã vỡ nát bỗng ào ào rơi xuống, nàng hét lên một tiếng, vội che kín ngực mình, run bần bật.
Liễu Phất Y tiến lên vài bước, cởi áo choàng khoác lên người nàng, vẻ mặt nghiêm túc quan tâm: “Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?”
Đoan Dương hai tay nắm chặt chiếc áo choàng ấm áp, nhìn thấy mặt Liễu Phất Y toàn bộ phẫn nộ đều biến thành uất ức, nàng nắm lấy tay Liễu Phất Y, mở to mắt nhìn chàng, do dự hồi lâu mới nói: “Liễu đại ca, ta… ta có lời muốn nói với huynh.”
Liễu Phất Y ngẩn ra, Mộ Dao đã xoay người sang chỗ khác với vẻ mặt không tốt: “Ta vào rừng đi dạo…”
“Dao Nhi.” Liễu Phất Y khẽ cau mày gọi lại nàng, chàng không có quay đầu lại, ngữ khí rất nghiêm túc: “Đừng đi xa, hãy ở chỗ mà ta có thể nhìn thấy.”
Mộ Dao sững sỡ tại chỗ, Đoan Dương nước mắt lưng tròng.
Cơn sóng ngầm đang rục rịch giữa ba người.
Lăng Diệu Diệu nhìn mặt đoán ý, kéo tay áo Mộ Thanh: “…… Khụ, không có việc của chúng ta, đi thôi.”
Nói xong liền đẩy ra cành lá rậm rạp, xách váy chạy nhanh vào rừng.
Tu La tràng quy mô lớn, vẫn là nên giữ chút thể diện cho nữ số hai đáng thương.
Mộ Thanh thấy tỷ tỷ vẫn đứng tại chỗ, Lăng Diệu Diệu lại tự quyết định, nhanh chóng biến mất vào rừng cây, hắn thầm mắng một tiếng, sau đó vội vàng đuổi theo.
Lăng Diệu Diệu đã tìm được một vị trí tuyệt vời.
Khoảng đất trống này cách ba người kia không xa, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bên kia nhưng không nghe rõ nội dung cụ thể, vừa có cảm giác an toàn vừa đạt được hiệu quả tránh né.
Mộ Thanh nhặt mấy cây nhánh cây vứt xuống đất, b ắn ra một bông hoa lửa, củi tí tách cháy lên, ngọn lửa chiếu lên gương mặt trắng như ngọc của hắn, hắn ngước mắt nhìn Lăng Diệu Diệu một cái, đúng lúc nhìn thấy nàng ôm đầu gối ngồi ngẩn người dưới gốc cây.
Hắn cầm gậy chọc đống lửa, vài tia lửa đỏ b ắn ra, trên mặt không có cảm xúc gì: “Không phải cô cũng thích Liễu Phất Y sao?”
Lăng Diệu Diệu cười một tiếng, gối tay lên sau đầu, thoải mái tựa vào gốc cây: “…… Xét về ngoại hình, về xuất thân, về học thức, chỗ nào ta cũng so kém Đế cơ. Hà tất chen vào việc này, mất mặt xấu hổ.”
Mộ Thanh ngẩng đầu quan sát thiếu nữ dưới tàng cây, ánh lửa bập bùng nhảy múa trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đôi mắt hạnh lấp lánh ánh sáng, hai má ửng hồng, đôi môi căng mọng… Từ trên xuống dưới, ngay cả hai cái nơ con bướm màu xanh trên búi tóc nàng cũng vừa mắt hơn Đoan Dương đế cơ.
Nhưng trên mặt hắn không lộ ra chút nào, gật đầu nói: “Ừ, xem như cô có vài phần tự hiểu lấy.”
Thoáng thấy Lăng Diệu Diệu trợn mắt tức giận nhìn mình, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, ra vẻ vô tình bổ sung: “Có điều nếu nói về bản lĩnh làm cho người khác thích thì cô mạnh hơn nàng ta nhiều.”
Sắc mặt Lăng Diệu Diệu tức thì từ âm u chuyển thành vui vẻ, hai mắt lóe sáng nhìn hắn: “Thật sao?”
Lông mi hắn khẽ run: “Giả.”
Lăng Diệu Diệu lập tức xị mặt xuống.
Mộ Thanh chăm chú chọc đống lửa trong chốc lát, tay hơi mỏi bèn rút gậy ra nghỉ.
Lăng Diệu Diệu chậm rãi tới gần, ôm đầu gối ngồi bên cạnh hắn nhìn lửa: “Ta đổi gác với ngươi nhé?”
“Cái gì?” Hắn kinh ngạc.
“Ta trông lửa một lát, ngươi nghỉ đi.” Lăng Diệu Diệu nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi đã canh chừng hơn nửa đêm rồi, không mệt sao?”
Lại còn cõng nàng đi một đoạn đường dài như vậy mà Hắc liên hoa hình như cũng không cần ngủ, đúng là muốn thành tiên.
Mộ Thanh hơi thất thần.
Từ nhỏ đến lớn, từ gần đến xa, bao nhiêu lần ra ngoài rèn luyện, bất kể khi nào và ở đâu đều là hắn làm những việc vụn vặt này, chăm sóc tỷ tỷ bấy lâu chưa từng có người đề nghị “đổi gác” với hắn để hắn cũng được nghỉ ngơi.
Hắn đến từ bóng đêm và ẩn mình trong góc của bóng đêm. Hắn chính là đêm tối, lại còn liên tục thiêu đốt chính mình muốn giả làm ánh sáng.
……
“Đang nói chuyện với ngươi đấy, thẫn thờ cái gì?” Bàn tay trắng nõn của thiếu nữ lắc lư trước mắt hắn, nàng ngáp một cái, không kiên nhẫn thúc giục: “Quyết định nhanh một chút, ta sắp mệt rồi.”
Ở hoàng cung dưỡng lão ba tháng, đồng hồ sinh học đã được điều chỉnh cực kỳ khỏe mạnh, bây giờ hơn nửa đêm không được ngủ phải chạy vào rừng, đôi mắt nàng sắp không mở nổi nữa rồi.
Hàng mi mảnh và dài của Mộ Thanh chậm rãi rũ xuống, hắn đè thấp giọng, nói: “…… Cô ngủ đi.”
Vừa dứt lời, Lăng Diệu Diệu đã “bịch” một cái ngã thẳng xuống thảm lá cây, tiếng hít thở đều đều lập tức vang lên.
Quá mệt nhọc, thế là ngủ luôn rồi.
“……” Hắn dừng một chút, sau đó rút chiếc áo choàng nàng đang đè lên ra, cầm trong tay một lúc rồi mới mở ra đắp lên người nàng.
Đôi mắt cô gái nhắm chặt, hàng mi cong vút phủ bóng lên mí mắt, hai má ửng hồng, ngủ say không chút đề phòng, ở bên cạnh một người như hắn mà cũng có thể vô tư rơi vào mộng đẹp.
Người này…
Tay hắn chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, không tự chủ được xoa mặt nàng, sau đó lại từ từ di chuyển xuống chạm vào đôi môi hơi lạnh của nàng, mềm mại, ửng hồng, lúc nào cũng hờ hững nhếch lên.
Hắn nhớ lần đầu tiên khi gặp nàng, nàng còn tô son ra ngoài môi, hắn đã từng to gan ngạo mạn vuốt từ khóe môi cho tới tâm môi nàng. Lúc đó, đôi mắt nàng lo sợ nhìn hắn, phản chiếu bóng dáng hắn.
Khi đó, sao hắn không phát hiện gương mặt này lại mê người như vậy…
Sắc mặt hắn đột nhiên cứng đờ, tay bỗng rụt lại như bị điện giật sau đó đẩy Lăng Diệu Diệu tỉnh dậy.
“Hả?”
Nàng chợt bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy, vẻ mặt ngơ ngác nhìn hắn một lúc, sau đó lại nhìn quanh, thấy bốn phía vẫn còn tối thui tức khắc bùng nổ: “Gì vậy? Ta còn tưởng rằng trời đã sáng. Ta mới ngủ được vài phút, ngươi đã gọi ta dậy?”
“Cô ngủ đủ lâu rồi.” Thiếu niên rũ hàng mi dài xuống giấu đi cảm xúc trong mắt, lời ít mà ý nhiều: “…Đổi gác.”
“……” Lăng Diệu Diệu xoa mặt, nhận lấy cái gậy trong tay hắn, vẻ mặt đờ đẫn chọc đống lửa.
Ngủ lâu lắm rồi sao? Sao mà chẳng có cảm giác gì cả… như là chưa ngủ tý nào.
Thiếu niên dựa vào dưới gốc cây nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận được tiếng tim đập của mình hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Ban đầu đầu óc rất hỗn loạn, toàn là những suy nghĩ lung tung lộn xộn, nhưng sau khi lắng nghe tiếng sột soạt bên tai, tiếng gió rít từng đợt, trong bóng đêm mọi thứ biến thành một quầng sáng lớn dần dần nhấn chìm hắn.
– ——-
“Leng keng leng keng.” Tiếng lục lạc kêu, đỉnh màn xanh sẫm, bốn chiếc lục lạc cùng nhau vang lên.
Giường đang lay động.
Ánh nắng bị từng lớp màn giường làm dịu đi, khi chiếu đến gương mặt và trán của thiếu nữ chỉ còn lại một chút ánh sáng dịu nhẹ mà ái muội.
Mặt nàng rất đỏ, nàng hơi híp mắt, ánh mắt rã rời, cần cổ trắng nõn lộ ra, mái tóc dài màu hạt dẻ xõa tung dưới thân.
Xuống dưới nữa… là hắn.
Hắn hôn lướt qua chiếc bụng mềm mại của nàng, bàn tay dọc vòng eo vuốt về phía trước, kéo phần áo còn lại của nàng ra ngoài từng chút một.
Áo ngắn của nàng là tơ tằm màu nâu nhạt, có thêu hoa sen chìm, tôn lên da thịt nàng trắng như tuyết, như một chiếc bánh ngọt nhỏ hấp dẫn, còn hắn là một thực khách đang đói bụng, biết rõ món ngon trước mắt phải bóc ra từng lớp chậm rãi thưởng thức, nhưng vẫn không nhịn được xé bao bì ra ăn một miếng hết luôn.
Vội vàng không nhịn nổi, chưa bao giờ cảm thấy trống trải, khao khát… như thế.
Nàng đưa tay ngăn lại hắn, trong mắt tràn đầy d*c vọng, muốn nói lại thôi, đẹp đến kinh người.
Đè lại cánh tay lộn xộn của nàng vào bên gối, tới gần nàng từng chút một, hôn môi nàng, từ khóe môi đến tâm môi, lăn qua lộn lại cho tới khi nàng không còn sức giãy giụa, hàng mi run rẩy.
Hắn buông tay, nàng tự nhiên ôm cổ hắn, như một cây dây leo mềm mại bò lên.
Nóng quá, mềm quá. “Xoẹt”một cái, làn váy bị xé toạc, từ bắp chân kéo lên theo đường cong đi về phía trước, nàng cầu xin kêu lên: “Tử Kỳ…” Ngay cả giọng nói cũng lạc điệu, như là mời hắn tiến thêm một bước, công hãm thành trì, hoàn toàn chiếm hữu nàng từ trong tới ngoài
Quấn quýt, dây dưa như mưa rền gió dữ. Người con gái dưới thân phát ra từng tiếng than nhẹ, ngón tay lạnh lẽo của nàng vô tình lướt qua sống lưng hắn khiến hắn run lên, hắn vươn tay nắm lấy tay nàng, tay nàng lạnh như băng.
Hắn đặt tay nàng vào sát trái tim mình, nơi đó nóng bỏng, nàng mở to mắt nhìn hắn, hắn chậm rãi cúi người dịu dàng hôn lên trán nàng.
Nàng hoàn toàn biến thành một con thuyền cô độc trên biển, chỉ dựa vào hắn, bị hắn khống chế, phiêu bạt khắp nơi, thực sự hoàn toàn bị hắn sở hữu.
Không ai biết rằng trên mặt biển mênh mông này, dù mưa rền gió dữ sấm sét ầm ầm, cũng chỉ có được một con thuyền nhỏ mà thôi.
– ——-
Lăng Diệu Diệu ngồi xổm bên cạnh Hắc liên hoa nhìn mặt hắn, trong tay cầm áo choàng của hắn.
Trong lòng nàng có chút do dự, bộ dạng bất động này của hắn là ngủ rồi hay là chưa ngủ?
Nghĩ ngợi nửa ngày, hạ quyết tâm, nàng ném áo choàng lên người hắn xong định xoay người chạy, ai ngờ thiếu niên bỗng vươn một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, trực tiếp kéo nàng vào lòng.
Giây phút đó, nàng thấy được cảm xúc mất khống chế nào đó trong mắt hắn.
“…… Tử, Tử, Tử, Kỳ?” Nàng bị hắn nhìn chằm chằm tới nỗi trong lòng hoảng sợ, nhưng không gọi còn tốt, vừa mở miệng gọi, hắn như lập tức tỉnh táo, hoang mang một lát, sau đó trong mắt chợt bùng lên ngọn lửa giận cực lớn, thoáng chốc đứng lên.
Lăng Diệu Diệu còn chưa mở miệng lên án hắn đã tránh mặt nàng trước, lùi lại hai bước như gặp phải hồng thủy mãnh thú, vội vàng bò dậy thất tha thất thểu chạy ra khỏi cánh rừng.
“Mịa.” Nàng không nhịn được văng tục một câu, sau đó nhặt cây gậy chọc lửa ném về phía bóng lưng hắn nhưng không trúng.
Người này bị làm sao vậy? Không thể hiểu được.